Mạnh Văn bật cười.
“Ồ, hoá ra là chỉ biết ăn to nói lớn chứ căn bản không hề có quyền tăng giá chứ gì?”
“Vậy mà còn dám hét giá.”
“Tôi nói này ông chủ Dương, đừng nói là ông sẽ thương lượng với bọn nhãi không có quyền tăng giá này đó nha? Nếu cuối cùng ông bị chúng lừa thì tổn thất lớn lắm đó. Tôi nói cho ông biết, sau mấy ngày nữa, Bảo Hiểm Vinh Tài không còn hứng thú thu mua câu lạc bộ của ông đâu.”
Sắc mặt Dương Duy Khắc rất tệ.
Ông ta nhìn chằm chằm La Phong: “Lời vừa nãy có thật không? Nói cái gì 4500 tỷ, rốt cuộc mấy người có quyền tăng giá hay không?”
“Tôi…thực ra….chuyện đó.” Tải ápp ноla để đọc full và miễn phí nhé.
La Phong lắp ba lắp bắp không nói nên lời.
Nếu thừa nhận không có quyền định giá thì vụ thu mua hôm nay tạch chắc rồi; như nếu nói có thì đến khi quay về, Tôn Tại Ngôn không đồng ý thì anh ta càng gánh vác không nổi.
Đúng là đâm lao phải theo lao.
Lúc này, Giang Nghĩa cười đáp: “La Phong, không cần căng thẳng như thế, anh gọi cho Tôn Tại Ngôn một cú điện thoại, báo cho cậu ta một tiếng, giá thu mua tăng lên 4500 tỷ không phải là ổn sao?”
Báo một tiếng là ổn?
Đùa gì vậy, từ 2100 tỷ tăng lên đến 4500 tỷ, tăng hơn gấp đôi đó! Ông chủ nào mà đồng ý chứ?
Dù có đồng ý thì cũng phải suy nghĩ rất lâu, thuyết phục rất lâu.
Nếu gọi thì anh ta chắc chắn sẽ ăn hành luôn.
Nhưng sự tình đã tới bước đường này rồi, không gọi cũng không được. La Phong bất lực lấy điện thoại ra rồi gọi vào số phòng làm việc của Tôn Tại Ngôn khoa học kỹ thuật Tẩm Mộng.
Sau vài tiếng chuông, Tôn Tại Ngôn đã nhấc máy.
“À, sếp Tôn, là tôi, La Phong đây.”