Vũ Huân trưởng lão, khi bảy đại tông môn vây công Lăng Tiêu đỉnh đã thân tử đạo tiêu, tuy rằng kiếp trước cũng không có bái kiến, thế nhưng hắn lại từng nghe nói qua, biết rõ dung mạo đối phương. Lúc này vừa mới so sánh đã lập tức nhận ra được.
– Thả Lô Khiếu, ta chỉ huỷ bỏ tu vi của ngươi, không lấy tính mạng của ngươi. Nếu không, bắt trưởng lão đã là tội danh lớn nhất, không cần bất kỳ chứng cớ gì là có thể xử tử ngươi!
Nhìn thấy một chỉ toàn lực bị đối phương ngăn cản. Trong lòng kinh ngạc một hồi, lại nhìn thấy Lô Khiếu nửa chết nửa sống, sắc mặt Võ Huân lập tức trở nên âm trầm.
– Ha ha, nếu như thả Lô Khiếu ra, ta sợ ta sẽ chết thảm hơn a!
Nhiếp Vân đi về phía trứpc, lần nữa trở lại trung tâm đại điện, nói:
– Cho nên… Ta sẽ không thả hắn!
– Không thả? Vậy ngươi chết đi cho ta!
Vũ Huân trưởng lão hừ lạnh một tiếng, bàn tay lớn khẽ lật, không gian trong lòng bàn tay bị phá vỡ.
Dù không gian trên Lăng Tiêu đỉnh vững chắc hơn bên ngoài, nhưng mà dù sao hắn cũng là siêu cấp cường giả nửa chân đạp tới Đan Điền Huyệt Khiếu cảnh, tuy rằng không thể xé rách không gian tiến hành nhảy qua, nhưng mà khống chế không gian trong phạm vi nhỏ, khiến cho nó sinh ra lực công kích cực lớn lại là chuyện vô cùng đơn giản.
– Muốn giết ta vô cùng đơn giản, bất quá trước khi ta chết, Lô Khiếu nhất định sẽ chết. Xem ra Vũ Huân trưởng lão không muốn giữ mạng sống của Lô Khiếu trưởng lão rồi!
Không để ý tới uy hiếp của đối phương, Nhiếp Vân lại lần nữa giơ Lô Khiếu lên.
Hiện tại Hóa Vân tông tổng cộng có tám đại trưởng lão, hắn không tin, đối phương có thể bỏ qua Lô Khiếu.
– Thả hắn xuống!
Vũ Huân trưởng lão đứng dậy, không gian trong mắt tan vỡ, một cỗ lửa giận thiêu đốt, dường như tùy thời đều có thể đánh ra một kích lôi đình.
Thân là thủ lĩnh Thái thượng trưởng lão Hóa Vân tông, tùy thời đều có thể đột phá tới Đan Điền Huyệt Khiếu cảnh, là cường giả vô thượng. Thế nhưng lúc này lại bị một tiểu tử Nạp Hư Cảnh uy hiếp như vậy, lần này Vũ Huân trưởng lão thật sự tức giận.
– Súc sinh, lỗ tai điếc rồi sao? Chẳng lẽ không nghe thấy lời Vũ Huân trưởng lão nói, mau thả ta ra? Nhìn bộ dáng của ngươi, chẳng lẽ ngươi muốn chết?
Thấy Vũ Huân trưởng lão lên tiếng, Lô Khiếu nhúc nhích, quát.
Hắn bị Nhiếp Vân đả thương, lại bị một chỉ xuyên qua, bất quá nơi tổn thương cũng không phải là Khí Hải đan điền, cũng không phải là trái tim. Vì vậy tuy rằng thoạt nhìn dữ tợn đáng sợ, thế nhưng trên thực tế cũng không cần lo lắng tới tính mạng. Cường giả Phá Không cảnh thân thể rất mạnh, chỉ cần không bị nguy hiểm đến tánh mạng, ý thức thanh tỉnh, nói chuyện vẫn là chuyện không có vấn đề quá lớn.
– Ta còn không sống đủ, dĩ nhiên là muốn sống rồi!
Nhiếp Vân nói.
– Muốn sống thì lập tức thả ta ra, đây là Lăng Tiêu đỉnh Hóa Vân tông, không phải bên ngoài. Chỉ cần ngươi dám động thủ với ta nhất định sẽ bị tự động ghi chép lại, cấu thành tội danh. Đến lúc đó, chư vị trưởng lão sẽ lập tức động thủ giết chết ngươi!
Lô Khiếu nói đến đây, vẻ mặt dữ tợn.
– Có phải ngươi cảm thấy rất là nghẹn khuất, rõ ràng đã bắt được ta mà không dám động thủ đúng không? Nói cho ngươi biết, bây giờ ngươi động thủ thì sau một khắc ngươi sẽ chết, không thể nghi ngờ!
– Chẳng lẽ ngươi thực sự cho rằng ta không dám giết ngươi hay sao?
Thấy lúc này Lô Khiếu còn dám hung hăng càn quấy như thế, sắc mặt Nhiếp Vân trầm xuống.
– Dám giết ta? Ha ha, ngươi dám sao? Ngươi cứ động thủ đi! Có bản lĩnh thì ngươi lập tức giết ta đi. Hừ, súc sinh không bằng một con cẩu, bớt làm ra vẻ ở đây đi. Nếu không muốn chết thì lập tức thả ta ra, lại quỳ xuống dập đầu chịu nhận lỗi. Khi đó ta còn có thể khẩn cầu chư vị trưởng lão miễn trừ tội chết cho ngươi. Nếu không, chẳng những ngươi phải chết, tất cả những người có liên quan tới ngươi, kể cả người Phong Vân minh, cũng phải chết, hơn nữa còn là chết không có chỗ chôn!
Sắc mặt Lô Khiếu dữ tợn gào thét.