– Rất có khí phách, ta thích đấy!
Dương Khai cười khẩy.
– Đừng tưởng ngươi là sư phụ của Hòa Tảo và Hòa Miêu thì ta sẽ không làm gì ngươi. Với ta, ngươi chẳng khác gì lũ Tử Tinh, nếu không phải đải lục này có Quỷ Tổ tiền bối bảo vệ, thì e là ta đã bị người của cả hai phe các ngươi giết chết rồi!
– Người như ngươi có chết cũng chẳng đáng tiếc!
Nguyệt Hi cười lạnh lùng.
– Ta là người như thế nào? Ngươi quen ta lắm hay sao? Ngươi có tư cách gì đánh giá ta? Ta cứu mạng hai đồ đệ của ngươi, ngươi chẳng những không tri ân đồ báo, ngược lại còn đề phòng ta đủ điều, làm khó dễ cho ta, cái nhẫn không gian đã tặng ta bị người đòi lại thì khỏi nói, dù gì ta cũng chẳng để tâm đến nó. Vệ Vũ muốn giết ta bị ta giết lại là do hắn yếu kém, ngươi lại không lý do đã đòi báo thù cho hắn? Hãy hỏi hai đồ đệ của ngươi cho kỹ, ta là người như thế nào, tên Vệ Vũ đó là người như thế nào!
Dương Khai quát lớn.
– Có ý gì?
Nguyệt Hi nhíu chặt mày, hồ nghi nhìn Dương Khai, cảm giác lời hắn nói có hàm ý.
– Bích Nhã!
Dương Khai hét.
– Tiểu ca, có việc gì thế?
Bích Nhã gượng cười một tiếng, thần sắc ngượng ngùng.
– Ngươi là người của Tử Tinh, nói xem lúc đó các ngươi tìm được Hòa Tảo và Hòa Miêu bằng cách nào, sao lại ép họ vào vực sâu hỗn loạn!
Dương Khai lạnh lùng nhìn Nguyệt Hi, nhưng miệng lại nói với Bích Nhã.
Nguyệt Hi không khỏi hướng mắt sang phía Bích Nhã, chờ đợi câu trả lời.
Ba Hạc nào dám giấu diếm, môi khẽ mấp máy, nói:
– Trong Kiếm Minh các ngươi có người truyền tin đến, nói người lấy được Tinh Môn lệnh đang ở ngoài rìa vực sâu hỗn loạn. Bằng không Tinh Vực mờ mịt như vậy, sao bọn ta tìm được hai tỷ muội bọn họ!
Nguyệt Hi rùng mình, ánh mắt như nói lên nàng không dám tin.
– Sư phụ, lúc đó sở dĩ bọn con chờ ở đấy là vì nhận được tin truyền của Vệ Vũ sư huynh, hắn nói sư phụ sẽ đến tìm bọn con, bảo bọn con đừng chạy lung tung!
Hòa Tảo ở bên cạnh nói với Nguyệt Hi.
– Ta không có chỉ thị đó!
Nguyệt Hi lắc đầu, sắc mặt tái nhợt, dường như không thể nào chấp nhận được những lời mình vừa nghe thấy.
– Người truyền tin cho các ngươi là ai?
Hòa Tảo hỏi Bích Nhã.
Bích Nhã chậm rãi lắc đầu:
– Ta không rõ, việc này chỉ có Lã đại nhân biết, đợi ngài quay lại, các ngươi cứ hỏi ngài ấy.
Nguyệt Hi như hồn bay phách lạc, thều thào:
– Không thể nào, Vệ Vũ không thể là loại người đó… Hắn lớn lên bên cạnh ta từ nhỏ, sau có thể làm chuyện như vậy?
Nàng lẩm bẩm một mình, chợt ánh mắt hung tợn chĩa vào Dương Khai:
– Nhất định là ngươi cấu kết với con tiện tỳ này vu tội Vệ Vũ, đúng không?
– Ngươi hết thuốc chữa rồi!
Dương Khai khẽ lắc đầu, thần sắc tàn độc hẳn:
– Còn nhớ hôm đó ta đã nói gì với ngươi không?
Nguyệt Hi lộ vẻ hốt hoảng, mặt tái mét.
Sao nàng không nhớ lời Dương Khai nói được, đó là những lời khiến nàng khó xử nhất mà nàng từng nghe, mỗi lần nhớ lại là cả người liền khó chịu.
– Nữ nhân già như ngươi ta chẳng vừa mắt đâu!
Dương Khai bĩu môi, độc mồm nói:
– Tốt nhất ngươi cứ là trinh nữ già cả đời, không ai đụng đến đi thì hơn.
Lời này vừa dứt, Hòa Tảo và Hòa Miêu đều nhíu mày, hung hăng trừng Dương Khai. Bích Nhã thì lại nhoẻn miệng cười, vẻ mặt nói lên “chuyện này thì ta hiểu nhất”.
– Ngươi chọc giận ta, ta cũng không lấy ngươi ra trút giận đâu, mà sẽ khiến hai đồ đệ của ngươi trả giá giúp ngươi, hừm, họ da thịt tươi non, rất hợp khẩu vị của ta!
– Ngươi muốn làm gì?
Nguyệt Hi giận tím mặt, vội vàng chắn trước Hòa Tảo và Hòa Miêu, cảnh giác nhìn Dương Khai.
– Ta muốn làm gì chẳng lẽ ngươi không biết sao?
Dương Khai nhếch miệng cười, vừa dứt lời, thần niệm truyền tới Quỷ Tổ.
Ngay sau đó, một luồng năng lượng đen kịt chợt xuất hiện quanh Nguyệt Hi. Năng lượng đó như quỷ mị, gào rít dữ dội, xông thẳng vào trong người Nguyệt Hi, khiến thân thể nàng bỗng cứng đời, không động đậy được.
Rồi lại có thêm hai luồng năng lượng đen xuất hiện, quấn lấy Hòa Tảo và Hòa Miêu như dây thừng.
Hòa Miêu sợ hãi thét chói tai.
Dương Khai cũng không để ý ánh mắt lạ thường của người khác, thoải mái tiến về phía trước, vác Hòa Tảo và Hòa Miêu lên vai, một bên trái một bên phải, nhướn mày nhìn Nguyệt Hi một cách thị uy, vẻ mặt đắc ý đi về phía lòng núi.
– Tên ác ma này, mau thả Hòa Tảo và Hòa Miêu ra, ngươi dám động đến một ngón tay của chúng, ta nhất định sẽ bắt ngươi trả giá đắt!
Nguyệt Hi lồng lộn như điên, giương mắt nhìn Dương Khai đưa hai đồ đệ mình đi ngày một xa, gào thét như kẻ thần kinh, người run rẩy kịch liệt.
Nhưng trước sức mạnh của Quỷ Tổ, nàng hoàn toàn bất lực.
– Hét đi, cố mà hét vào, ngươi có hét khản cổ cũng chẳng ai để ý đâu!
Dương Khai cười khẩy, bàng quan trước lời uy hiếp của nàng.
– Tiểu bối, sao ngươi có thể đối xử với ta như vậy?
Nguyệt Hi không cam lòng kêu lên, đôi mắt hằn lên sự thù hận khắc cốt ghi tâm. Nàng nghĩ cho dù Dương Khai vác nàng lên vai, đưa vào trong lòng núi lăng nhục, cũng không thể vì sai lầm của nàng mà trút giận lây cả hai đồ đẹ.
Nói vậy, ít nhất nàng sẽ không cảm thấy áy náy, áy náy với hai đồ đệ.
– Đây chính là kết cụ của việc chọc giận ta!
Dương Khai cười ha hả, cuối cùng bóng cũng khuất nẻo, đi vào trong lòng núi.
Nguyệt Hi gầm lên giận giữ và vẫn tiếng tục chửi rủa. Mấy người còn lại của Tử Tinh và Kiếm Minh nhìn theo bóng Dương Khai rời đi, tất cả đều không rét mà run, cảm thấy cách làm này của Dương Khai quá cầm thú, không còn đâu nhân tính nữa.
Ngay cả Bích Nhã cũng không khỏi ớn lạnh sau khi nhìn thấy sự ác độc của Dương Khai, ả chợt phát hiện lúc trước mình quá coi thường tên thanh niên này.
Hắn chính là một tên lãnh huyết vô tình, khinh bạc bẩm sinh, nói không chừng, đến cảm xúc hắn còn chẳng có.
So với cách làm của hắn, ả tự thấy mình còn hơn cả người tốt.