“Rút”, không biết từ bao giờ Diệp Thành đột nhiên truyền âm vào trong.
Nghe vậy, tất cả mọi người không nghĩ ngợi gì thêm, lập tức quay người ra ngoài, trước khi đi còn không quên đem từng viên linh thạch thu được bỏ vào trong túi đựng đồ.
Đợi tới khi ra khỏi quặng, tất cả đều cau mày.
“Trận thế lớn thế này, khả năng kêu gọi của Huyết Linh thế gia quả thực rất có tầm ảnh hưởng”, Chung Giang nhìn về phía đông, cách từ rất xa nhưng ông ta vẫn có thể trông thấy mây và sương cuồn cuộn, sát khí ngút trời, còn có cả tu sĩ ở cảnh giới Chuẩn Thiên trấn giữ.
“Một gia tộc luyện máu cổ xưa như vậy chưa bao giờ là tầm thường cả”, Hồng Trần Tuyết nhìn về phía tây, hư không vang lên từng âm thanh rầm rầm, giống như cả nghìn quân vạn mã đang di chuyển, sát khí ngút trời, cũng có tu sĩ ở cảnh giới chuẩn thiên trấn giữ.
“Mặc dù ta không muốn đi khỏi đây vào lúc này nhưng trận thế này thực sự quá lớn”, lão tổ nhà họ Tô nhìn về phía bắc, ông ta trông thấy thần mang bay tới mà bất giác tặc lưỡi.
“Cướp được bảy tám phần cũng đủ rồi”, Diệp Thành cười nói, hắn nhìn về phía nam, trận thế ở đó là khổng lồ nhất, nhìn từ xa giống như cả một biển máu đang cuộn trào, như thể đại quân của Huyết Linh thế gia sát phạt tới vả lại lão tổ của Huyết Linh thế gia nhất định cũng ở trong đó, nếu không thì cũng không thể hoành tráng như vậy.
Chuồn thôi!