Nhưng một màn quỷ dị xuất hiện, đại đầu quái nhân mặt không chút thay đổi nhìn Nguyên Anh của Diệp gia lão giả đang đau khổ giãy dụa trong ma diễm, nhưng lại vẫn một vẻ thờ ơ không quan tâm.
Kết quả quang tráo quanh thân Nguyên Anh chỉ có thể duy trì trong giây lát, sau đó phình lên rồi tan vỡ trong ma diễm.
Sau khi hét thảm một tiếng, nguyên anh của lão giả đã bị hắc sắc ma diễm biến thành hư vô.
Đáng thương cho lão giả này cho đến phút cuối trước lúc chết vẫn không thể tin tưởng rằng mình sẽ gặp được tao ngộ này, trong bụng đầy oán khí mà rời bỏ thế gian này.
“Hiện tại động thủ hay là sao. Không phải nói tới tầng cuối rồi một mới hạ thủ sao chứ?”
Rốt cuộc, đại đầu quái nhân mới lạnh lùng mở miệng, phảng phất có vẻ có chút bất mãn.
“Vốn tưởng rằng tới tầng cuối cùng mới có thể nhìn thấy mục tiêu, nhưng ở trong này ta lại cảm ứng được sự tồn tại của hắn, tự nhiên không cần người này ở bên cạnh cho chướng mắt. Các hạ có phải là có chút hối hận.”
Cổ ma liếc mắt nhìn quái nhân một cái, mặt không chút biểu tình nói.
“Một tên vãn bối mà thôi, có cái gì hối hận.”
Quái nhân trầm mặc một lát, mắt mới lộ ra vẻ phức tạp nói.
“Đạo hữu có thể nghĩ như vậy là tốt nhất. Chỉ cần có thể cứu được thánh tổ phân thân, thánh tổ liền có thể giúp cho các hạ thi triển bí thuật quán chú ma khí. Lấy tư chất của các hạ, tối thiểu có sáu bảy thành nắm chắc khiến cho đạo hữu một lần có thể tiến tới cảnh giới Hóa Thần kỳ.”
Cổ ma hài lòng nói
“Hừ! Nếu không phải đại nạn lập tức lâm đầu, ta lại làm sao dễ dàng phản bội Diệp gia để trợ giúp một tên yêu ma như ngươi.”
Quái nhân hừ lạnh một tiếng, ánh mắt chớp động bất định.
“Yêu ma! Các hạ nếu sau khi quán chú ma khí thành công, về sau cũng sẽ thành một thành viên của thánh tộc chúng ta. Tại thánh giới chúng ta, hậu duệ của tu sĩ nhân loại chuyển hóa giống như ngươi cũng không phải là ít, có cái gì để do dự chứ.”
Cổ ma khóe miệng nhếch lên, không thèm mảy may để ý nói.
“Bớt nói nhảm đi, hãy đi nhanh lên, khỏi mắc công đêm dài lắm mộng!”
Quái nhân tựa hồ không muốn nhắc lại việc này, người vừa nhoáng lên thì đã đứng trên hắc sắc truyền tống trận trên.
Cổ ma thấy vậy cười lạnh một tiếng, cũng bước vài bước đứng trên truyền tống trận.
Kết quả hắc sắc truyền tống trận được kích phát, thân hình hai người trong linh quang đã không còn thấy bóng dáng.
Ngay sau đó, quái nhân cùng cổ ma bỗng nhiên xuất hiện tại một tòa trong pháp trận tương đồng, bốn phía u quang chớp động không thôi, tựa hồ có vẻ có chút mơ hồ ảm đạm.
“Nơi này là?”
Quái nhân từ trong mê muội khôi phục bình thường, lập tức nhìn xung quanh, trên mặt hiện ra vẻ kinh nghi.
“Đạo huynh nhìn lên không trung xem, ở trước mặt ấy.”
Thanh âm của cổ ma bên cạnh truyền đến có chút hơi hưng phấn.
Quái nhân vừa nghe lời này, vội vàng theo lời hướng phía trên nhìn lên. Kết quả vì đó mà cả kinh.
Chỉ thấy tại lưng trời cao hơn trăm trượng, các loại cấm chế linh quang dày đặc chớp động không ngừng, mà ở tại trung tâm của mấy cái cấm chế này, một hắc ảnh huyền phù phảng phất như ngọn núi nhỏ tại nơi đấy vẫn không nhúc nhích, cả người đều bị quấn bởi những sợi xích thô đen đồng thời bị dán vô số cấm chế phù màu sắc khác nhau.
Tại phụ cận còn có một mặt gương đồng huyền phù phun ra những cây hoàng sắc quang trụ, hợp thành một cái tù lung (lồng giam) cự đại, đem hắc ảnh nhốt kín vào trong.
Vị quái nhân của Diệp gia này sau khi thấy rõ hình dáng của hắc ảnh, lại hít vô một ngụm khí lạnh, trong lòng rất hoảng sợ!
Đây không ngờ lại đúng là con song thủ ngân lang thể hình vượt qua trăm trượng, tuy rằng cả người đều là cấm chế, nhưng bộ lông ngân quang lấp lánh được tạo ra bằng bạc tinh khiết, khiến người ta vừa thấy cảm thấy cự lang này thần tuấn dị thường.
Nhưng quỷ dị chính là, hai cái lang thủ (đầu sói) một cái vẫn là màu ngân bạch, lang thủ khác thì đen bóng tới cổ, thực bị một tầng hắc khí nhạt bao vây lấy, trên đầu lại sinh ra một tử sắc độc giác (sừng màu tím), có vẻ dữ tợn hung ác dị thường.
Giờ phút này hai cái đầu hình thái khác hẳn nhau kia đều nhắm nghiền hai mắt như đang đắm chìm trong giấc ngủ say, không biết có phải là tác dụng của cấm chế không.
“Đây là thánh tổ hóa thân mà người nói?”
Đại đầu quái nhân nhướng mày hỏi.
“Không sai, Đây là Nguyên Sát thánh tổ hóa thân của thánh giới chúng ta. Nguyên Sát thánh tổ tại thánh giới trong tất cả thánh tổ cũng đủ có thể liệt vào năm thánh tổ hàng đầu, đương nhiên hiện tại cũng không phải là hình thái chân chính của Nguyên Sát thánh tổ, chỉ là một linh giới yêu lang do chút phần hồn phụ thân mà thôi. Nhưng dù vậy, cũng không phải Hóa Thần kỳ tu sĩ bình thường mà có thể sánh bằng, chỉ cần không có linh giới can thiệp thì tuyệt đối là nhân giới vô địch. Năm đó Nguyên Sát thánh tổ cũng là một trong ba thống lĩnh thánh tộc chúng ta đưa xuống nhân giới.”
Cổ ma ngạo nghễ nói.
“Nguyên Sát thánh tổ!”
Quái nhân thì thào thấp giọng nói một câu.
“Diệp huynh hộ pháp cho ta. Ta trước tiên thi triển bí thuật câu thông với thần hồn của thánh rồi nói sau.”
Cổ ma đột nhiên quay đầu lại nói.
“Được, ngươi cứ việc thi pháp.”
Đại đầu quái nhân tựa hồ hoàn toàn từ bỏ băn khoăn, nghe vậy liền đáp ứng.
Cổ ma xem ra đối quái nhân thập phần yên tâm, thấy quái nhân đáp ứng liền lập tức hai tay bấm quyết niệm thần chú, một cổ ma khí đen kịt từ trên người toát ra, đem cả thân hình bao phủ vào trong.
Lập tức một trận âm thanh gầm vang truyền ra, một ma ảnh hai đầu bốn tay trong tiếng xương nổ lốp bốt hiện ra. Ma ảnh này cao chừng mấy trượng, trên thân ma cự đại phát tán ra sát khí ngút trời, cho dù đại đầu quái nhân sắc mặt cũng khẽ biến liên tục lui lại vài bước.
Ngay sau đó hai miệng của cổ ma đồng thời phát ra tiếng chú ngữ trầm thấp khó hiểu, bốn cánh tay được che kín bởi những lân phiến (vảy) bóng nhoáng đều bấm tay kết ấn niệm thần chú, trong hắc khí phảng phất hóa thành ma thần.
Đại đầu quái nhân tuy rằng cẩn thận cảnh giác mọi thứ chung quanh, nhưng hai mắt vẫn dán chặt vào song thủ cự lang tại không trung nhìn chằm chằm, xem xem có gì biến hóa không!
Ước chừng sau khoảng thời gian uống hết một chén trà nhỏ, chú ngữ trong miệng cổ ma đột nhiên dừng lại, miệng bỗng há rộng, một đoàn hắc hồng sắc tinh huyết (máu tươi màu đen đỏ) trực tiếp hướng không trung phun đi. Đồng thời bốn cánh tay cũng hướng về phía trước dương lên, bốn đạo hắc sắc pháp quyết hòa nhập vào trong tinh huyết rồi biến mất.
Đoàn tinh huyết kia nhất thời hóa thành một huyết văn cổ quái, vừa chợt lóe đã bay vút lên phía trên biến mất không còn thấy.
Ngay sau đó, huyết văn ấy lại quỷ dị hiện lên ở trên trán của hắc sắc lang thủ, lập tức linh quang trên chiếc sừng chợt lóe, hắc sắc lang thủ mí mắt thoáng động đậy, hai mắt rốt cuộc chậm rãi hé mở đôi chút xuất ra tử mang chóa mắt, tại nơi giữa mí mắt phảng phất có hai khỏa tử dương (mặt trời màu tím) đồng thời xuất hiện, khiến người không thể nhìn thẳng chút nào.
Cổ ma và đại đầu quái nhân cũng không biết được rằng cùng lúc cực đại hắc sắc lang thủ bị bừng tỉnh, thì tại một không gian phong bế khác ở tòa cung điện phụ cận, một ngân sắc hạp tử (hộp bạc) trên bàn thờ hào quang chợt lóe, bộ dáng phảng phất như cũng có cái gì đã bừng tỉnh. Mà ở trên không trung của ngân sắc hạp tử này có một thúy lục mộc xích (thước gỗ xanh biếc) đang lơ lửng phiêu phù giữa trời, chậm rãi chuyển động không ngừng, phát ra linh quang vừa vặn đem hạp tử phía dưới bao bọc vào trong.