Ninh Luân bất lực nói: “Xin lỗi nhé ông, chúng ta đã thoả thuận trước rồi, tôi cũng định đi dặn dò giám đốc bộ phận không ký hợp đồng với cháu gái ông; nhưng ai biết được tôi mới gọi qua thì bên kia báo là đã ký rồi, chậm một bước! Haizzz, ông nói chuyện này phải làm sao đây?”
Đinh Trung nghe thấy vậy, ông ta suýt chút nữa hộc máu.
Ông ta hằn học nói: “Đồ khốn nạn nhà cậu, bớt nói linh tinh với tôi đi! Nếu cậu chưa làm được gì thì trả lại 10% cổ phần của công ty tôi, chúng ta giải quyết song phẳng.”
Ninh Luân vui mừng: “Ôi ông ơi, 10% cổ phần đó là tôi tốn 3 ngàn tỷ mua, có cả hợp đồng, ông nói thu hồi là thu hồi à? Ông xem tôi là Đinh Thu Huyền sao?”
“Cậu! Nhưng chúng ta đã đặt điều kiện ngay từ đầu. Nếu cậu không làm xong việc thì phải nên trả lại chứ? Cùng lắm tôi trả lại cậu tiền.”
“Ông ơi, ông thật sự xem tôi là kẻ ngốc à. Điều kiện mà chúng ta bàn có viết trên hợp đồng không?”
Đinh Trung sững sờ.
Chuyện họ tính kế hãm hại Đinh Thu Huyền chỉ có thể nói riêng thôi, chứ sao ghi vào hợp đồng được?
Ninh Luân tiếp tục nói: “Nếu đã không được ghi trong hợp đồng, vậy sẽ không được pháp luật bảo vệ, ông à, chỗ cổ phần này ông đừng mơ lấy về được nữa, bye bye ông nhé.”
Ninh Luân nói xong, công khai cúp điện thoại.
“Tên khốn, tên khốn, tên khốn kiếp!!!”
Sau khi mắng ba câu liên tiếp, Đinh Trung trực tiếp đập điện thoại xuống bàn, cả người cảm thấy tim thắt lại, “phụt” một phát phun ra một ngụm máu tươi lớn.
Đầu óc choáng váng, ông ta ngã xuống ghế.
“Ông nội!!!”
Đinh Hoàng Liễu và Đinh Phong Thành nhanh chóng bước tới dìu đỡ.
Đinh Trung nhìn lên trần nhà, chua chát nói: “Hết rồi, hết rồi, toàn bộ hết thật rồi. 10% cổ phần của Đinh Thu Huyền không lấy được, lại còn mất mười phần trăm cổ phần vào tay Ninh Luân. Lỗ thảm mà!”
Đinh Hoàng Liễu thuyết phục: “Ông ơi, ông đừng quá lo lắng, những thứ mất đi rồi vẫn có thể lấy lại được. Hơn nữa, không phải chúng ta đã kiếm được 3 ngàn tỷ sao, còn ký được hai hợp đồng sao? Không bị thiệt, không bị thiệt.”
Đây chỉ là những lời an ủi.