Hắn không khỏi nhẹ nhàng đẩy một cái trong bóng tối.
Quan tài đầy hoa văn phức tạp bị mở ra.
Một lá bài bay ra từ trong quan tài.
Sau khi thấy rõ cảnh tượng bốn phía, hắn bỗng nhiên cứng đơ tại chỗ.
Một gã nam tử mặc áo khoác da màu đen đang nằm trên chăn nệm trải trên nền đất, bên cạnh là chiếc lò sưởi, trong tay hắn cầm một vò rượu, ngủ ngáy ò ò.
Bên kia, một người đi vớ đen mặc váy ngắn, là một thiếu nữ yểu điệu có đôi tai mèo đang đưa lưng về phía hắn, cố gắng sử dụng chiếc điều khiển trò chơi cầm trong tay.
“Trước mặc quần áo vào rồi nói chuyện… ồ, tiến hóa một lần, làn da đã trở nên trắng trẻo mềm mại hơn rồi.”
Thiếu nữ không thèm quay đầu đáp lại một câu.
Lúc này Diệp Phi Ly mới phát hiện mình không hề mặc gì trên người.
Hắn ta cuống quýt nhìn khắp nơi.
Chỉ thấy mình đang nằm bên cạnh một cỗ quan tài, toàn thân được bọc gọn trong một bộ áo khoác.
Mặc y phục xong xuôi, Diệp Phi Ly đi tới ngồi bên cạnh thiếu nữ.
“Tiểu Miêu.”
“Gọi Miêu tỷ.”
“Ừ, được, Miêu tỷ, vừa mới ban nãy, một cửa kia ngươi cũng không đánh lại.” Diệp Phi Ly nói.
Hắn ta đã nhớ lại, thiếu nữ tai mèo toàn thân tỏa ra khí tức vừa thanh thuần vừa lẳng lơ này chính là Tiểu Miêu của câu lạc bộ Thiết Quyền.
Hắn ta cũng là một thành viên của câu lạc bộ, còn là thành viên mới.
Tiểu Miêu nghe xong lập tức đặt tay mình vào tay hắn nói: “Ta sắp hết máu rồi, tình trạng bây giừo còn có thể qua cửa sao?”
“Người khác thì không được, nhưng với cao thủ như ta thì không thành vấn đề.”
Diệp Phi Ly tinh thần phấn chấn nói.
Nói giỡn, trạm kiểm soát đơn giản như vậy, mình nhắm mắt lại cũng có thể vượt qua.
Hắn nắm lấy tay cầm, bắt đầu chăm chú thao tác điều khiển các nhân vật trong màn hình, cố gắng vừa thoát khỏi quái vật tập kích vừa tìm cơ hội phản kích.
Mấy giây sau.
Trên màn hình, nhân vật của hắn bị đánh một cái, hoàn toàn hết máu.
Diệp Phi Ly nhíu mày.
Chuyện này thật là mất mặt.
Nhưng mà quả thực hắn không có nhiều máu, đập thêm một cái nữa sẽ chết.
Lẽ não lại như vậy, mình có thể ném hết thể diện trước mặt Tiểu Miêu như vậy sao?
Không được, phải xuất ra bản lĩnh thực sự!
Diệp Phi Ly nhập trận hết sức chăm chú.
Trong lúc đó, phía sau lưng hắn ta có vô số gương mặt đẫm máu kinh khủng liên tục xuất hiện giữa không trung, muốn lao tới thân thể hắn nhưng lại luôn luôn bị một cỗ lực lượng vô hình ngăn trở, căn bản không cách nào tới gần.
Diệp Phi Ly dường như không hề cảm giác được.
Tiểu Miêu nhìn chăm chú vào màn hình, ngón tay khẽ nhúc nhíc liên tục, bắt những gương mặt đẫm máu ấy trực tiếp ném loạn vào hư không.
Ba Lợi một bên ngáy khò khò, một bên mở mắt ra, thản nhiên nhìn chằm chằm vào những khuôn mặt đẫm máu.
Khi Diệt thế giả tiến giai là lúc hắn chia sẻ những dục vọng tà ác với những linh hồn đang khát vọng cực độ muốn cướp đoạt quyền khống chế thân thể.
Nếu như Diệt thế giả bị linh hồn khống chế, hắn sẽ mất đi lý trí và tình cảm, hoàn toàn biến thành công cụ chém giết.
Diệt thế giả sẽ tàn sát toàn bộ sinh linh trên thế giới, dựa vào lực lượng tinh hoa của thế giới để tiến hóa lần thứ hai rồi biến thành một diệt thế đồ mạnh hơn.
Thật may mắn!
Tiểu Miêu và Ba Lợi đều đang ở đây.
Bọn họ đang bảo vệ Diệp Phi Ly.
Tất cả đều thuận lợi.
Chờ tình hình Diệp Phi Ly ổn định lại, cho hắn đi tới tháp vạn giới cố gắn tôi luyện năng lực là được rồi.
…
Trở lại thời gian hàng vạn năm trước.
Thiên giới nguyên thủy.
Trong một bóng ma thời gian.
Thiên ngoại thiên.
Thần vương điện
Một đoạn đối thoại vẫn đang tiếp diễn.
“Ta vẫn cảm thấy loại rượu này không thể uống nhiều, rất dễ hỏng việc.”
Lạc Băng Ly hơi cảnh giác nói.
Nàng đã uống hai chén rượu, lúc này đang từ từ thưởng thức chén thứ ba.
Cố Thanh Sơn uống hết một bình rượu, đang lấy ra một con gà quay được bọc trong lá sen, từ từ nhắm hai mắt lại, nhẹ nhàng ngửi.
“Thật là thơm…” Hắn nhẹ giọng lẩm bẩm.
“Này, ngươi thân là Thần vương, lại ở đây ăn gà nướng, sợ rằng chốc nữa bọn hò hoàn thành khảo nghiệm trở về, vừa nhìn thấy cảnh này ngươi sẽ bị lộ.” Lạc Băng Ly nhắc nhở.
Nhìn vẻ nghiêm túc của nàng cùng với chén rượu trong tay, Cố Thanh Sơn không thèm để ý nói: “Loại việc như khảo nghiệm cho tới bây giờ đều rất dài dòng, chúng ta còn rất nhiều thời gian. Lại nói, cũng không có ai dám tự tiện xông vào đây.”
“Người Gào Thét Linh Hồn.” Lạc Băng Ly lạnh giọng nói.
Cố Thanh Sơn liếc nhìn nàng một cái.
Hắn cầm gà quay ra hiệu mời nàng ăn cùng.
Khí thế của Lạc Băng Ly bị hắn làm cho xẹp lép, có chút khí tiết đáp lại: “Không, ta không đói bụng.”