Anh lạnh lùng nói, đôi mắt phượng sâu thẳm nhàn nhạt quét qua người cô ta, khiến lưng cô ta lập tức toát mồ hôi lạnh.
Cô ta lắp bắp nói, không còn thái độ kiêu ngạo như vừa nãy nữa. “Tôi…tôi đến, nhưng tôi không có tiền mặt, tôi chỉ có thể, tôi chuyển tiền cho anh nhé.”
“Linh, dùng thẻ của em đi” MOa, có tiến vào rồi
Hứa Minh Tâm vui vẻ nói, mừng rỡ lấy thẻ ngân hàng của mình ra,
Người kia thoáng chốc đã xử lý xong, kinh cần lễ phép đưa lại thẻ ngân hàng: “Đối với chuyển khoản quốc tế, có thể mất chút thời gian, qua vài ngày nữa cô hãy kiểm tra lại “Tôi biết rồi. Cảm ơn”
“Em cảm ơn cô ta làm gì. Việc này phải nên như vậy.”
Hứa Minh Tâm nghĩ cũng đúng, nếu như cô ta không hung hãng dọa người thì chắc có lẽ đã không xảy ra nhiều chuyện như thế này.
Bởi vậy mới nói, gặp phải chuyện gì mọi người hãy nhường nhịn nhau nhé, êm đẹp biết bao nhiêu.
Người bên kia ảo não bỏ đi, Cố Gia Huy xoa xoa đầu cô, hỏi cô đã đói chưa.
Cô rất thành thật gật đầu.
Vốn dĩ bàn ăn kia chưa kịp ăn xong, bây giờ lại chạy đi chạy lại, đồ ăn trong bụng cũng sớm tiêu hoạ hết rồi.
Cố Gia Huy đưa cô trở lại nhà hàng bạn này, quản lý thấy bạn họ quay lại, mặt khác có một bản không có khách quay lại liên hiểu rõ ngày.
Hai vị khách này trông rất đặc biệt và sang trong. Họ vì thế càng phải ân cần phục vụ hơn nữa.
Sau khi ăn xong, Cố Gia Huy chủ động thanh toán, vì Hứa Minh Tâm cảm thấy ăn chức uống chúa hai bữa như vậy là không nên.
Suy cho cùng, họ cũng phải kinh doanh.
Hơn nữa, ban đầu cô còn cảm thấy đau lòng, nhưng vừa rồi biết giả quần áo của mình, cô cảm thấy không nên tiếc tiền của Cố Gia Huy nữa.