– Chấp Pháp đường gần đây danh khí không tốt, có thực lực phản kháng chẳng lẽ phải nén giận? Ta cảm thấy cách làm của Vân Phong không có gì không ổn.
Ba trưởng còn lại không cùng đường với Lô Khiếu, thấy hắn bị nhục cho nên nội tâm cười thầm, trong lời nói cũng trợ giúp Nhiếp Vân.
Hai phe tranh chấp, toàn bộ đều nhìn sang Vũ Huân trưởng lão, bát đại Thái Thượng trưởng lão dùng hắn vi tôn, quyền quyết định cuối cùng nằm trong tay của hắn.
– Không nên do dự, Vũ Huân trưởng lão, vì tông môn ổn định, trật tự, kính xin có quyết định, tai họa này sống lâu một ngày, tông môn sẽ náo động một ngày, chẳng lẽ thật phải chờ hắn ra tay sát hại đệ tử khác hay sao? Hừ, đến lúc đó chỉ sợ không thể giết đối phương đấy.
Tang Thạc cao giọng nói ra.
– Không sai, nên nên lưu hậu hoạn, tuy Hóa Vân Tông là danh môn chính phái nhưng trừ ma vệ đạo là phải làm, lo trước lo sau như vậy làm gì đệ tử trung tâm.
Lô Khiếu theo sát lấy hừ một tiếng.
– Tốt, không nên cãi lộn, ta sớm chú ý Vân Phong này, cũng không phải là người tội ác tày trời, trước kia đệ tử Chấp Pháp đường động thủ ta nhìn vào trong mắt, Chấp Pháp đường làm quá đáng, hơn nữa bây giờ cách thi đấu Phá Không không tới vài ngày, nếu như xử phạt đệ tử là không thỏa đáng, không bằng như vậy, hạn chế hắn không ra khỏi ngọn núi, chờ thi đấu xong lại quyết định chuyện này.
Vũ Huân trưởng lão khoát tay nói ra, cắt lời mọi người cãi nhau.
– Không được, tiểu tử này phải mau chóng xử quyết, không thể kéo dài một khắc nào.
Đột nhiên Lô Khiếu đứng dậy, lúc này bất mãn với cách giải quyết của Vũ Huân trưởng lão.
– Được rồi, ta biết rõ ngươi bị một đệ tử đánh bại là không cam lòng, hiện tại không phải thời điểm xử lý, sau khi đấu lại nói sau.
Vũ Huân trưởng lão nhướng mày lên tiếng.
Nghe hắn nói có một tia không vui, Lô Khiếu ngồi xuống, lại nhìn Tang Thạc cách đó không xa, hai người cùng sinh ra hận ý, hình như có quyết tâm nào đó.
– Vũ Huân trưởng lão hiện tại còn cách Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh chỉ kém một bước ah.
Đối mặt xong, Tang Thạc vừa cười vừa nói.
– Ân?
Vũ Huân trưởng lão sững sờ, không biết hắn nói chuyện này có mục đích gì.
Tu vi của hắn đã sớm đạt tới Phá Không Cảnh đỉnh phong, nửa bước Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh, khoảng cách đột phá còn kém nửa bước, chỉ có điều nửa bước này không thể đột phá, thành công thì gà mái biến Phượng Hoàng trở thành vô thượng trưởng lão siêu thoát ngoại vật, không thành công tuổi thọ sắp đến, chỉ sợ không có hi vọng sống.
Nhất là mấy năm gần đây hắn cảm thấy cơ năng thân thể không ngừng suy yếu, nếu như trong mười năm không có biện pháp đột phá, chỉ sợ đời này không có khả năng tiếp tục đột phá!
Chỉ cần có tuổi thọ hạn chế, sẽ có thời kỳ toàn thịnh và suy yếu, đây là pháp tắc tự nhiên, không thể kháng cự, người càng lợi hại càng khó chống cự vận mệnh.
Vũ Huân trưởng lão đã sống mấy ngàn năm, nếu có thể đột phá Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh, như vậy tổi thọ sẽ gia tăng, có lẽ thực lực còn tiếp tục tinh tiến, nếu không thể tinh tiến, hắn sẽ xuống dốc, muốn tinh tiến là không có khả năng.
– Trưởng lão nghe nói qua thời không lung khu chưa?
Tang Thạc nói.
– Đương nhiên nghe qua, thời không lung khu nằm sâu trong thời không, là thánh địa thích hợp nhân loại tu luyện, bên trong có đầy đủ linh khí và thời gian thác loạn, là nơi tu luyện giả ước mơ tha thiết, được xưng là tiểu Linh giới, đại lục Phù Thiên có rất nhiều địa năng không cách nào đột phá Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh đều tiến vào trong đó, như thế nào?
Vũ Huân chậm rãi nói ra.