Bọn chúng không còn nhìn quanh bốn phía, mà là dính sát vào mặt đất, sợ bị sóng triều hỗn loạn ảnh hưởng đến.
Trong sóng triều hỗn loạn, sức mạnh nào cũng có, lỡ như bị một loại sức mạnh khắc chế bản thân nào đó đánh trúng, vậy thì gay go rồi.
Hai mắt của Cố Thanh Sơn sáng lên.
Hắn âm thầm vận kiếm quyết.
Triều Âm kiếm và Lục giới Thần Sơn kiếm cùng nhau xuất hiện trong hư không.
“Đi!” Hắn nói to.
Hai thanh Trường kiếm ong ong một tiếng, nhắm về phía biển quái vật đâm xuyên qua.
Con quái vật thứ nhất bị Triều Âm kiếm chặt đứt đầu.
Trước khi nó chết thậm chí đã phát ra một tiếng kêu thảm thiết chói tai.
Nhưng mà tiếng vang chấn động đất trời của sóng triều hỗn loạn, tiếng kêu của nó vốn không truyền được bao xa, lập tức đã bị âm thanh khổng lồ che lấp đi.
Tất cả quái vật đều đang bận rộn chống chọi lại sóng triều hỗn loạn, vốn không rảnh quan tâm đến tình trạng của những con quái vật khác.
Cố Thanh Sơn nắm bắt cơ hội này, lặng lẽ vận các loại bí kiếm, linh lực phóng ra giống như không cần tiền vậy.
Song kiếm không ngừng lượn lờ.
Huyết quang ngập trời!
Nơi bên ngoài Hoang Dã, giống như là một cánh đồng bội thu, để mặc cho hai thanh phi kiếm bay đi bay lại gặt hái tính mạng của các quái vật.
Một khắc nào đó, chỉ nghe một tiếng “keng” vang lên.
Triều Âm kiếm bay vòng trở về.
Nó bị một loại sức mạnh kỳ quái nào đánh trúng.
Cố Thanh Sơn không nhịn được hỏi: “Không sao chứ?”
Triều Âm kiếm ong một tiếng, hóa thành lưu quang, tiếp tục nhắm vào đám quái vật tiếp tục chém giết.
Cố Thanh Sơn quan sát một hồi.
Chỉ thấy Triều Âm thỉnh thoảng bị đánh trúng.
Nhưng Lục giới Thần Sơn kiếm trang bị đặc tính “Bất diệt” và “Đoạn pháp”, dường như không chịu bất kỳ sức mạnh ảnh hưởng nào, trong đám quái vật liên tục chém giết, dường như không hề gián đoạn.
Cố Thanh Sơn dứt khoát ném Sương đao ra ngoài, tùy ý phóng thích Quần Công Băng Sương pháp thuật với phạm vi lớn.
Cuối cùng, tiếng kêu rên của đám quái vật che lấp cả tiếng sóng triều hỗn loạn.
Một mặt là do Cố Thanh Sơn giết rất tàn nhẫn.
Một mặt khác là bởi vì sóng triều hỗn loạn đang từ từ kết thúc.
Một số quái vật Hoang Cổ cực kỳ mạnh đã phát giác ra được sự tập kích của Cố Thanh Sơn, đang dần dần giãy thoát khỏi sự sợ hãi do sóng triều hỗn loạn mang lại, từ chỗ xa của Hoang Dã toàn lực đuổi đến.
Rống!!!
Tiếng phẫn nộ của đám quái vật lúc trầm lúc bổng.
Thời gian cũng gần được rồi!
Nếu tiếp tục giết, có lẽ sẽ xảy ra vấn đề lớn.
Cố Thanh Sơn lập tức vẫy tay.
Đao kiếm nhanh nhẹn quay về, ẩn vào trong hư không sau lưng hắn.
Một đồng xu xuất hiện trong tay của Cố Thanh Sơn.
Đồng xu phát ra ánh sáng mờ mờ.
Trong nháy mắt, Cố Thanh Sơn đã biến mất ngay tại chỗ.
Hắn xuất hiện trong Thần Vương điện của Thiên Ngoại Thiên.
Người Quang Hình đang trấn giữ tại đây.
Lạc Băng Ly vẫn đang chết tạo đĩa ngọc của mình.
Giây phút Cố Thanh Sơn quay về, một người một thần lập tức chú ý đến.
Lạc Băng Ly bất động thanh sắc, hai mắt rũ xuống, tiếp tục chế tạo đĩa ngọc.
Người Quang Hình đi lên đón tiếp, không kiềm chế được hỏi: “Thế nào, Thần Vương bệ hạ đã tra thám ra bí mật gì rồi?”
“Đương nhiên, ta đã phát hiện tất cả.”
Cố Thanh Sơn một bên nói, một bên ra hiệu bảo đối phương đừng nôn nóng.
Hắn dùng dư quang theo dõi giao diện Chiến Thần.
Trên giao diện Chiến Thần, thanh hồn lực vẫn đang điên cuồng tăng lên.
Trên giao diện chiến thần lóe lên một dòng văn tự.
Là tin tức tập hợp tin tức về trận chiến trước đây:
[Thông qua lần chiến đấu này, ngài tổng cộng thu được 7651 hồn lực.] [Hồn lực của ngài còn lại: 11578/600.]Cố Thanh Sơn quét mắt qua một cái.
Hơn một vạn điểm hồn lực, nếu là trước đây hắn hoàn tòan không coi vào đâu.
Nhưng bây giờ, mỗi lần chiến đấu hệ thống đều lấy đi rất nhiều hồn lực, mà bất luận hắn giết quái vật thái cổ nào cũng đều chỉ có thể thu được hơn mười điểm hoặc là vài điểm hồn lực.
Cho nên thu được nhiều hồn lực như vậy cũng đủ khiến Cố Thanh Sơn tương đối hài lòng.
Hơn một vạn điểm, có thể làm gì?
Chuyện khác không làm được nhưng theo tu hành pháp quyết cô hồng đưa cho, có thể tìm ra công pháp lên cấp rồi từ từ lĩnh ngộ. Sau đó tu hành thêm mấy ngày, tranh thủ đột phá sớm một chút, thoát khỏi gông cùm xiềng xích, trở thành nhập lưu du tầm cảnh cường giả.
Cố Thanh Sơn âm thầm thở dài trong lòng.
Đáng tiếc sau khi hóa thân làm Thần Băng Sương Giá Rét, hết chuyện này đến chuyện khác xảy ra, hắn đều phải toàn lực đối phó nên vẫn luôn không có thời gian tu hành.
Những ý niệm này tuy dài nhưng chỉ lòng vòng trong đầu Cố Thanh Sơn một chút, bên ngoài chỉ mới trải qua một thời gian ngắn.
“Thần vương bệ hạ, người đang suy tư điều gì?” Hình Nhân Ánh Sáng hỏi.
“Ta đang suy nghĩ xem nên đối mặt với kẻ địch thực sự như thế nào.” Cố Thanh Sơn thở dài nói.
Lần này là thực sự thở dài.
Dù sao sự tồn tại của linh hồn tiêm khiếu như vậy, đối với bất cứ ai cũng đều khó đối phó.
“Kẻ địch thật sự? Lời này có ý gì?” Hình Nhân Ánh Sáng càng nghi ngờ hơn.
“Đúng, kẻ đứng đầu Thái Cổ thực sự không coi ai vào đâu.”
Cố Thanh Sơn vừa nói vừa suy nghĩ cách dùng từ sao cho thích hợp.