– Ta gây họa hay không, không liên quan ngươi. Mà ngươi cũng sống không qua hôm nay! Chu Hằng bình tĩnh nói, dường như đang tuyên bố một chuyện đã định sẵn.
– Ha ha, ha ha ha! Lâm Hiến Dương sau khi sửng sốt, cất tiếng cười to.
Sau khi ra mắt một đòn rực rỡ kia của Chu Hằng, hắn biết mình dù đã tiến vào Tuệ Tinh Cảnh cũng không phải là đối thủ của Chu Hằng. Nhưng mà, đây nhưng là phủ đệ của Lâm gia, lão tử hắn đường đường Hắc Động Hoàng ngay tại trong này tọa trấn, Chu Hằng dựa vào cái gì chém giết hắn?
Đây không phải là truyện cười lớn bằng trời?
– Đây là sự thật! Chu Hằng lạnh nhạt nói. Vù thân hình hắn vọt tới Lâm Hiến Dương, Hỏa Thần Lô bốc lên, lửa giận quay cuồng.
Bùng!
Một bóng người chắn ở trước mặt Chu Hằng, căn bản không có ra tay nhưng quanh thân lại dường như bao phủ một tầng hộ thuẫn vô hình, mạnh mẽ đem Chu Hằng bắn ngược về. Đây là một nam nhân dáng người gầy yếu, thậm chí có chút thấp bé, nhưng trong thân thể thấp bé này lại dường như cất giấu một con cự long thượng cổ, khiến người vừa nhìn ngay cả hít thở cũng không được.
Đây cũng không phải là vì hắn thực lực cường đại, mà là sát khí khủng bố trường kỳ chinh chiến sa trường hình thành! Đương nhiên, thực lực của hắn cũng quả thật cường đại, đệ nhất cường giả bề nổi của Bách Long Tinh Lâm Vô Bệnh!
Ánh mắt của hắn đảo qua Chu Hằng, trong ánh mắt toát ra một vệt sát khí, nhưng hơi do dự một chút liền gượng thu hồi, ngược lại đưa mắt nhìn chằm chằm ở trên người Diệp Cô Vũ.
Chuẩn xác mà nói, là quầng sáng hình thành ở phía trên Diệp Cô Vũ kia. Mới đầu chỉ lớn bằng một tờ giấy, hiện giờ đã mở rộng đến lớn bằng cánh cửa, mơ hồ tràn ra hơi thở dọa người. Dường như muốn từ trong đi ra một con quái thú khủng bố.
Lâm Vô Bệnh không phải là không muốn giết Chu Hằng, tu vi của người thanh niên này tinh tiến tốc độ quá nhanh, tuy rằng cách hắn còn quãng đường rất dài, nhưng ai biết cần bao nhiêu năm?
Ba năm? Năm năm? Hay là 10 năm?
Đây là một thiên tài khiến người lạnh lòng!
Huống chi, mọi người đều biết là Chu Hằng còn đạt tới Tinh Thần Cảnh đại viên mãn, một khi bước vào Hắc Động Cảnh, lại sẽ có được năng lực đáng sợ ra sao?
Một thiên tài như vậy ngay ở trước mặt mình, giơ tay nhấc chân là có thể trấn giết, vĩnh viễn trừ hậu hoạn! Nhưng là… nếu hắn hiện tại ra tay, co như là kết tử thù với Hồng Nguyệt, nữ nhân tuyệt mỹ vô cùng kia có thực lực sâu không lường được, khiến Lâm Vô Bệnh phi thường kiêng kỵ.
Mấu chốt là, Chu Hằng đã giết người của Long Vực, tự nhiên sẽ có cường giả của Long Vực ra mặt trấn giết. Hắn chỉ cần nhịn một chút là không cần là địch với Hồng Nguyệt!
Ông!
Một luồng khí thế đáng sợ cuốn qua, từ trong quầng sáng trên thi thể Diệp Cô Vũ rồi lại thò ra một cái chân!
Ầm lập tức, áp lực đáng sợ tăng vọt cấp số nhân, dường như cái chân kia vừa rơi xuống là có thể san bằng sinh tú, dù là Hắc Động Hoàng như Lâm Vô Bệnh đều không kìm nổi trong lòng run rẩy!
Đây đây đây… đây là cường giả như thế nào hả!
Hắc Động Đế!???
Nhưng Hắc Động Đế thật sự có uy thế khủng bố như thế sao?
Cái chân này vững vàng bước tới, đạp hờ trong không khí, sau đó nửa thân thể xuất hiện. Áp lực lập tức tăng vọt, đủ để đem Thiên Hà Đế bình thường trực tiếp đánh chết. Dù là Lâm Hiến Dương và Lý Vân Thông cũng không thể chống cự, không tự chủ quỳ rạp xuống đất. 5 đại Long Hoàng cũng sớm đã quỳ rạp xuống đất run lẩy bẩy.
Một lão già dáng người khôi ngô từ trong quầng sáng đi ra, cứ như vậy đạp hờ trên không, tỏa ra khí phách trấn diệt hết thảy.
Khí phách như vậy hoàn toàn áp đảo sát khí chém giết vô số chiến trường hình thành của Lâm Vô Bệnh.
Ầm quang môn mai một.
– Tham kiến Mạch Hà Hành Sứ! Lý Vân Thông phủ phục thân thể cung kính nói.
Quầng sáng xuất hiện sau khi Diệp Cô Vũ kia chết kia lại là một cái cửa truyền tống, khiến cho một vị nhân vật vô cùng cường đại trong nháy mắt liền từ vô cùng xa xôi vượt qua mà đến! Lão già được xưng là Mạch Hà Hành Sứ này thực lực khẳng định ở trên Lâm Vô Bệnh, mới có thể ép được khí sát phạt của hắn.
Lão già bộ dạng vô cùng uy nghiêm, hắn đảo qua Lý Vân Thông một cái, lại thi thể trên mặt đất của Diệp Cô Vũ, trên mặt lộ ra vẻ giận dữ nói:
– Hắn là làm sao mà chết?
– Là hắn! Là hắn! Lâm Hiến Dương không biết dũng khí từ đâu tới, rồi lại nhảy dựng lên, chỉ vào Chu Hằng kêu to.
Từ đây cũng có thể thấy hắn đối với Chu Hằng hận biết bao, mới có thể chống đỡ uy áp của vị Mạch Hà Hành Sứ kia, nhảy dựng lên “chỉ chứng” Chu Hằng.
Bốp!
Tay phải lão già khẽ phất, một luồng kình khí đảo qua. Lâm Hiến Dương lập tức bị vỗ bay ra ngoài, trên mặt hiện lên năm dấu ngón tay rõ ràng, hàm răng ít nhất bị đánh rơi một nửa. Hắn đảo qua Lâm Vô Bệnh mắt lộ vẻ giận dữ, thản nhiên nói:
– Trước khi bổn tọa chưa hỏi, há có tư cách cho ngươi nói chuyện?
Lâm Vô Bệnh hai đấm nắm chặt, nhưng hắn tự biết cảnh giới kém lão già quá nhiều, nếu động thủ sẽ thua chắc. Mà dù sao con trai cũng chỉ bị chút thương da thịt, bởi vậy cố khắc chế xúc động ra tay.
Nhỏ không nhịn ắt lầm chuyện lớn!
Đế đô tuy lớn, nhưng động tĩnh chiến đấu lúc trước cũng không nhỏ, hấp dẫn tới đông người vây quanh. Chỉ là lúc trước Lâm Vô Bệnh với năng lực lớn của bản thân ngăn cách hết thảy, người bên ngoài căn bản không nhìn thấy cái gì.
Nhưng theo lão già này phủ xuống, lực lượng càng cường đại hơn hắn trong nháy mắt liền chiếm thượng phong tuyệt đối, phá hủy phong tỏa của hắn. Bởi vậy tất cả mọi người đều có thể nhìn rõ ràng chuyện đang xảy ra.
Đúng là như vậy, mọi người đều tập thể kinh hãi!
Bởi vì lão già thần bí này không ngờ trước mặt Lâm Vô Bệnh bạt tai Lâm Hiến Dương một cái!
Lâm Vô Bệnh rồi lại không ra tay ngăn cản? Hoặc là nói, hắn căn bản không có năng lực ngăn cản, cho nên sau đó cũng không dám đứng ra vì con trai, cố nuốt xuống quả đắng này?
Tê!
Lâm Vô Bệnh nhưng là Hắc Động Hoàng, có thể khiến cho hắn nuốt xuống cơn giận này, lão già thần bí này đến tột cùng lợi hại cỡ nào?
Hắc Động Đế!
Lão già lại đem ánh mắt đưa tới trên người Chu Hằng, không khỏi hơi lộ ra một chút kinh ngạc. Bởi vì Chu Hằng chỉ là Thiên Hà Đế đỉnh mà thôi!
Một Thiên Hà Đế không ngờ có thể giết Diệp Cô Vũ?
– Đáng tiếc, nếu là ngươi không giết người của Long Vực ta, bổn tọa còn có thể thu ngươi làm đệ tử! Nể tình ngươi thiên phú không tệ, ngươi tự sát đi, bổn tọa ban cho ngươi chết toàn thây! Lão nhân khá là tiếc hận nói.