Ba vị trưỡng lão còn lại thần sắc mới hòa hoãn lại. Bảo vật tuy khiến người động tâm, nhưng mạng nhỏ vẫn là trọng yếu hơn.
“Đáng tiếc Nguyên sư đệ không ở trong này. Nếu không cùng ta liên thủ một phen cũng có thể cùng hậu kỳ tu sĩ chiến đấu, không cần phục dụng Độc Long châu, vật bá đạo đến mức này.”
Hoa Thiên Kỳ đột nhiên nhắc tới đại hán họ Nguyên, nét mặt lộ vẻ đáng tiếc.
“Là thế. Nhưng Hoa sư huynh không phải đã lưu lại khẩu tấn sao chứ. Nói không chừng, Nguyên sư huynh đã hướng về nơi này tiến đến. Nếu là như thế, khi chúng ta lấy được bảo vật ra ngoài, nói không chừng sẽ được thoải mái hơn.”
Một gã Độc Thánh môn trưởng lão cười nói.
“Hy vọng là vậy. Mọi người cũng phải cẩn thận một chút. Quỷ vật ở tầng thứ bảy đã không dễ đối phó, tầng thứ tám và thứ chín thật không biết có vật đáng sợ gì tồn tại, không chừng phải bỏ lại cái mạng nhỏ ở trong này. Bất quá ma tháp này cũng thật sự là danh bất hư truyền. Nếu không phải người Diệp gia thanh tảo mấy tầng trước, chỉ bằng vào chúng ta mà đến tới đây, không biết phải phí bao nhiêu khí lực.”
Hoa Thiên Kỳ nghiêm sắc mặt nhắc nhở.
Ba người còn lại tự nhiên đáp:
“Phải!”
Sau đó bọn họ bắt đầu chuyển thân đi về phía sau một thông đạo dốc xuống dưới. Chiếu theo kinh nghiệm của bọn họ lúc trước, sau khi hướng xuống phía dưới đi hơn mười trượng, tự nhiên có thể tiến vào tầng kế tiếp.
Nhưng lúc này, vừa mới đi xuống hơn mười trượng, mấy người lại bỗng nhiên thấy trước mắt sáng ngời, phía trước lại xuất hiện một thạch thất vuông không lớn, bên trong ngoại trừ hai cái truyền tống trận loại nhỏ một đen một trắng ra, bốn vách tường cũng trống không, có vẻ như không có thứ gì.
“Đây là gì?”
Hoa Thiên Kỳ rùng mình, lập tức chau mày.
Ba gã trường lão còn lại cũng quay mặt nhìn nhau.
Vài bước đi đến thạch thất, Hoa Thiên Kỳ chấp tay sau lưng đảo mắt nhìn qua bốn phía, đi chung quanh hai tiểu hình pháp trận hai vòng.
“Miêu sư đệ, ngươi tinh thông thượng cổ trận pháp, xem xem hai cái pháp trận này có phải là truyền tống trận cự ly ngắn hay không.”
Hoa Thiên Kỳ cuối cùng quay đầu, hướng một thô mi lão giả (lão giả có cặp chân mày dầy) nhẹ nhàng nói.
“Được!”
Thô mi lão giả lập tức đáp ứng, đi đến trước một pháp trận cẩn thận dò xét. Hai người hai người còn lại đồng dạng tò mò đã tiến tới xem xét.
“Đích thật là truyền tống trận với cự ly ngắn, hơn nữa còn là phi thường ngắn, phỏng chừng khoảng cách không vượt qua trăm dặm.”
Không lâu sau, thô mi lão giả ngẩng đầu khẳng định nói.
“Vậy thì đúng rồi. Nên là truyền tống trận thông đến tầng thứ tám. Tầng thứ tám không ngờ lại sử dụng truyền tống trận, quả nhiên có chút không tầm thường. Truyền tống trận là loại hai chiều phải không?” Hoa Thiên Kỳ sau khi ánh mắt hàn quang chợt lóe, thận trọng nói.
“Đương nhiên, cự ly ngắn truyền tống trận bình thường là hai chiều. Bất quá trong này làm sao lại có hai cái pháp trận, chẳng lẽ tầng thứ tám có hai cái sao.”
Thô mi lão giả sờ cằm, mê hoặc nói.
“Rõ rồi. Bất quá đi một chuyến không phải sẽ hiểu được tất cả sao! Cái truyền tống trận kia khiến cho ta có một cảm giác có chút không được quá thoải mái.”
Hoa Thiên Kỳ hướng bạch truyền tống trận, không chút do dự đi nhanh tới.
Ba người còn lại nhìn tòa hắc truyền tống trận, đồng dạng cũng có loại cảm giác sợ hãi, lập tức cũng thầm hô tà môn vội vàng đi tới trên bạch truyền tống trận.
Sau khi một đạo pháp quyết đánh lên trên pháp trận, một trận bạch quang đại phóng, đoàn người Độc Thánh môn bên trong hào quang biến mất không còn thấy.
Nhưng ngay sau đó, nhóm người Hoa Thiên Kỳ sau một trận thiên toàn địa chuyển( trời đất xoay chuyển), lại xuất hiện tại một địa phương phảng phất như bồng lai tiên cảnh.
Trên đầu trời xanh mây trắng, xung quanh linh hoa kỳ thảo khắp nơi, nhẹ hít vào một cổ linh khí nồng đậm ập đến.
Nhưng khiến bọn người Độc Thánh môn trợn mắt há hốc mồm chính là, phía trước cách đó không xa, hiển nhiên có một tòa kim bích cung điện cỡ nhỏ huy hoàng, cung điện này tọa lạc tại trên một tòa pháp trận siêu đại, đồng thời còn có cùng một nhóm tế đàn đông đảo vây quanh, trên mỗi một cái tế đàn lại đều có một thạch nhân trên tay cầm kim sắc cự nhận, mặc nhiên đứng đối diện với cung điện.
Mà vô luận tế đàn hay thạch nhân, bộ dáng thô tráng này cũng lộ ra một cỗ khí tức man hoang nói không nên lời, mặc nhiên đứng đối với cung điện.
Tình hình quỷ dị như thế, cho dù Hoa Thiên Kỳ cũng cả nửa buổi không thể khép miệng lại.
Cùng một thời gian, Hàn Lập đứng trên bạch ngọc quảng trường tại điểm bắt đầu, thấy tại bốn phía quảng trường có một đám tu sĩ ánh mắt lạnh lùng trừng mắt nhìn mình, đột nhiên trở nên phi thường hối hận.
Có lẽ trốn tại Chú Linh đường không ra, là một cái lựa chọn không tồi, hoặc là đi trễ hơn một chút, cũng sẽ đột nhiên xuất hiện nhiều người như vậy hoan nghênh mình.
Ai khiến hắn mới vừa vừa đến đây, đang lúc muốn chọn lại một thềm đá khác, từ trong rừng cây hai bên quảng trường hùng dũng chạy ra một đám người. Những người này không ngờ không đi từ lối trên thềm đá bình thường, mà là ẩn núp từ hai bên thềm đá mà đi. Điều này khiến cho thần thức của hắn lúc này chịu phải hạn chế lớn lao, khi phát hiện tình hình có gì không đúng, cũng đã rơi vào vòng vây của nhóm người này rồi.
“Hàn đạo hữu, không nghĩ tới ngươi lại ở trong này, tình cờ gặp ngươi. Ngươi cũng thật khiến thiếp thân phải tốn sức tìm đâý.”
Đối diện Hàn Lập là một bạch bào nữ tử phong tư hơn người, mắt sáng băng hàn nhìn chằm chằm Hàn Lập, hàm răng cắn chặt nói.
Ả này chính là vị Thiên Lan Thánh nữ Lâm Ngân Bình kia! Những người khác còn lại là một gã bạch bào thanh niên Hàn Lập thoạt nhìn có chút quen mắt, Cát Thiên Hào và hai hắc bào lão giả khác.
Những người này vừa lúc làm thành một cái vòng cung, đem con đường xuống núi gắt gao chặn lại, bộ dáng như sợ Hàn Lập chạy xuống núi.
Hàn Lập thở dài, nghĩ tới ngày đó sau đấu giá hội, hắn đã từ trên người nữ nhân này lấy đi một khối ngọc bội tế luyện thành pháp khí cảm ứng, vốn chính là dùng để phòng bị ả này, nhưng là mấy năm đã qua, pháp khí này công hiệu sớm mất đi, nếu đụng độ với ả này sớm hơn hai năm, thì tuyệt không sẽ xuất hiện loại sự tình này.
“Ta cũng không nghĩ tới, tại địa phương này không ngờ còn có thể gặp được Thánh nữ, thật sự là hạnh ngộ. Vị đạo hữu này, là đại tiên sư của Đột Ngột tộc các ngươi sao!”
Hàn Lập tâm niệm xoay chuyển như điện, nhưng sắc mặt không chút biến đổi, sau khi hướng Lâm Ngân Bình ôm quyền, lại vừa chuyển tay hướng bạch bào thanh niên kia chậm rãi nói.
Đối diện với Hàn Lập hiện tại, trong những người này tự nhiên chỉ có vị đại tiên sư Nguyên Anh hậu kỳ là có uy hiếp nhất. Tu sĩ đối diện tuy nhiều, nhưng Hàn Lập sáu bảy phần tâm thần đều đặt ở trên người người này.
“Từ mỗ đúng là một trong tứ đại tiên sư của Đột Ngột. Lúc trước tại hạ cũng đã ở xa thấy qua bóng dáng của Hàn đạo hữu, chỉ tiếc đạo hữu không chịu ngừng nghỉ một lát luận bàn một chút. Chẳng biết hiện tại Hàn huynh có thể chỉ giáo một chút không.”
thanh niên họ Từ mặt không chút thay đổi, nhìn Hàn Lập cũng trẻ tuổi như mình, từng chữ một nói ra.