Nhà của Hoa Sinh.
Giang Ninh và Lâm Vũ Chân vừa bước vào ngôi nhà chỉ hơn mười sáu mét vuông.
Ngôi nhà đơn sơ, không có đồ đạc gì, không thể thích hợp hơn để miêu tả nó căn nhà chỉ có bốn bức tường.
“Nhà hơi nhỏ, hai người đừng để ý nhé” Hoa Sinh gượng cười, anh ta đưa ghế cho hai người ngồi xuống rồi rót nước đưa cho Giang Ninh và Lâm Vũ Chân, trông có vẻ mất tự nhiên và ngượng ngùng.
Khi anh ta đến Đông Hải, Lâm Vũ Chân đã hết lòng tiếp đãi anh ta, cho anh ta được ăn ngon, lại còn cung cấp cho chỗ ở, còn mời bác sĩ đến giúp anh ta chữa trị vết thương.
Nhưng đến lượt mình, anh ta chỉ có thể mời hai người họ uống nước đun sôi.
Giang Ninh và Lâm Vũ Chân hoàn toàn không để ý, họ nhìn căn phòng và cảm thấy trong lòng cuộc sống của Hoa Sinh bọn họ đúng là hơi khó khăn.
Tấm màng ngăn cách căn phòng thành hai bên, ở tận bên trong truyền đến một giọng nói vừa trầm thấp vừa đau đớn, Hoa Sinh nghe thấy, hai mắt lại đỏ.
“Vợ của tôi mắc bệnh khớp nghiêm trọng không thể làm việc, thời tiết không tốt thế này chỉ có thể nằm trên giường” Giọng nói hơi nghẹn ngào, anh ta vươn tay võ võ tiền trong túi áo trên ngực: “Bây giờ có chút tiền rồi, tôi muốn đưa cô ấy đi bệnh viện chữa, có lẽ sẽ đỡ phần nào” Lâm Vũ Chân nhìn lướt qua tấm màng: “Tôi có thể nhìn cô ấy không?”
Hoa Sinh hơi do dự, anh ta sợ rằng sự xuất hiện của vợ mình sẽ làm cho Lâm Vũ Chân sợ hãi, nhưng cũng chính vào lúc này anh ta suy nghĩ lại, nếu Lâm Vũ Chân sợ hãi, cô đã không đi đường xa đến giúp bọn họ ở thành phố Tây Sơn.
“Cô Lâm, mời đi bên này” Hoa Sinh dẫn Lâm Vũ Chân vào bên trong buồng.
Bên trong bị tấm màng ngăn cách, không gian không lớn, chỉ kê một chiếc giường gỗ.
Lúc này, một người phụ nữ nằm trên giường, khuôn mặt căng ra, rõ ràng là bị căn bệnh khớp này hành hạ nên không có tinh thần, ngay cả đầu tóc cũng rối bù, không có sức lực chỉn chu.
“Bà xã, đây là bà chủ mới của công ty anh đến thăm eml” Hoa Sinh nói: “Cô ấy đã giúp bọn anh lấy lại tiền lương!” Người phụ nữ nằm ở trên giường mở mắt ra, kích động không biết nên nói cái gì, cô ấy vươn tay muốn bắt lấy tay Lâm Vũ Chân, nhưng sợ rằng Lâm Vũ Chân sẽ không thích.
“Cảm ơn, cảm ơn…” Lâm Vũ Chân tự mình bước tới, dùng hai tay nắm chặt bàn tay của người phụ nữ.
“Chị ơi, không cần cảm ơn, đây là những gì em nên làm!”