– Ta đã nghe nhị cữu của con nói là Ngưu Chấn Sơn đưa cho một mảnh bản đồ rách, kết quả con lại bảo là muốn lấy, hóa ra trên người con đã có sẵn hai mảnh còn lại rồi, Ngưu Chấn Sơn lần này có thể coi là giúp chúng ta một việc tốt rồi.
Huyền Thiên đặt hết ba mảnh bản đồ bảo tàng lên hết trên bàn, quả nhiên, ba mảnh hợp lại vừa khít với nhau, mỗi một phần không trọn vẹn của từng mảnh bản đồ đều bổ sung với nhau, tạo thành một phần địa đồ hoàn chỉnh.
– Dãy núi Thú Hoang!
Nhìn vào hình vẽ một ngọn núi đặc thù trên tấm bản đồ hoàn chỉnh, Huyền Thiên và Huyền Hồng đều trăm miệng một lời thốt lên một câu.
Địa điểm của bảo tàng là ở trong Thú Hoang sơn mạch, nằm ở phía bắc của Bắc Mạc huyện, là một ngọn núi ước chừng phải cao hơn cả ngàn dặm.
Thú Hoang sơn mạch, chính là càng rộng và dài hơn, cũng nguy hiểm hơn dãy núi Âm Phong rất nhiều, đây cũng là nơi yêu thú trú ngụ đông đảo nhất ở Thần châu đại địa này.
Ở phía ngoài của dãy núi Âm Phong thì còn có yêu thú cấp một hoạt động, chứ còn ở Thú Hoang sơn mạch này thì cấp thấp nhất cũng phải là yêu thứ cấp hai, đi vào vài trăm dặm sẽ có yêu thú cấp ba xuất hiện, nếu tiếp tục tiến vào sâu bên trong thì thậm chí yêu thú cao cấp cỡ cấp năm, cấp sáu, cấp bảy cũng có.
Ngọn núi được vẽ trên bản đồ nằm ở khoảng vị trí sâu vào tầm ngàn dặm gì đó trong Thú Hoang sơn mạch, nơi đó tuyệt đối là địa bàn của yêu thú cấp ba, cao thủ mới bước vào Tiên thiên cảnh, chẳng có bất kỳ ai dám đơn độc tiến vào địa bàn của yêu thú cấp ba một cách tùy tiện cả.
Huyền Thiên chỉ tay lên chỗ ngọn núi trên bản đồ, nói:
– Cha, con muốn tới Thú Hoang sơn mạch một chuyến.
Hoàng Nguyệt đứng bên cạnh vội la lên:
– Thiên Nhi, Thú Hoang sơn mạch không giống với Âm Phong sơn mạch đâu, bên trong nó có rất nhiều yêu thú lợi hại, cho dù là cha con lúc toàn thịnh cũng không thể nào tùy ý đi lại bên trong Thú Hoang sơn mạch được đâu.
Huyền Thiên nghe vậy thì trong lòng liền cả kinh, lúc toàn thịnh của Huyền Hồng, chính là một siêu cấp cường giả Thiên giai cảnh tứ trọng, mấy yêu thú cấp thấp cỡ cấp một hay hai đã tương đương với Võ đạo cảnh, yêu thú tầm trung cỡ cấp ba hay bốn thì tương đương với Tiên thiên cảnh, yêu thú cấp cao cỡ cấp năm cấp sáu tương đương với địa giai cảnh, yêu thú có thực lực xêm xêm với siêu cấp cường giả cỡ Thiên giai cảnh chính là yêu thú cấp bảy, cấp tám.
Chẳng lẽ bên trong Thú Hoang sơn mạch có luôn cả siêu cấp yêu thú cấp bảy cấp tám luôn sao?
Huyền Hồng nói:
– Nguyệt, nàng không cần phải lo lắng, Thú Hoang vô cùng rộng lớn, trong khoảng ngàn dặm bất quá chỉ là biên giới của Thú Hoang thôi, không gặp được mấy yêu thú cao cấp kia đâu, bất quá nhất định là sẽ đụng phải yêu thú cấp ba, Thiên Nhi, lấy thực lực của con bây giờ, nhiều nhất chỉ có thể miễn cưỡng đối phó với yêu thú cấp ba có thực lực thấp nhất mà thôi, cứ thế mà tới Thú Hoang sơn mạch thì đúng là rất quy hiểm!
Huyền Thiên nói:
– Cha, mẹ, các người không cần phải lo lắng, con trước mắt tạm thời sẽ không đi, trải qua mấy trận đấu lần này ở trận tỉ võ, con đã hoàn toàn hấp thu hết dược lực của Ngọc Linh chi rồi, tu vi rất nhanh sẽ đột phá tới Võ đạo cảnh thập trọng, tới lúc đó thực lực sẽ tăng lên không ít, mấy yêu thú cấp ba bình thường cũng sẽ không đáng ngại nữa, bất quá, vì đảm bảo an toàn một chút, con sẽ tu luyện Long Hổ bộ tới cảnh giới đại thành rồi mới tới Thú Hoang sơn mạch, cho dù gặp phải yêu thú lợi hại, đánh không lại thì cũng có thể chạy thoát thân được.
Trong Âm Phong sơn mạch, Huyền Thiên đã từng bị yêu thú cấp ba đuổi giết, bằng vào Báo Ảnh thuật đã đạt tới cảnh giới đại thành mà có thể chạy thoát được, hiện tại lại tu luyện thân pháp Huyền giai hạ phẩm Long Hổ bộ tới cảnh giới tiểu thành, tốc độ lại càng nhanh hơn nữa, yêu thú cấp ba bình thường căn bản không thể nào đuổi kịp được.
Bất quá, Thú Hoang sơn mạch so với Âm Phong sơn mạch thì nguy hiểm hơn rất nhiều, ở khu vực hoạt động của yêu thú cấp ba, cũng có khả năng sẽ đụng phải yêu thú cấp bốn, nếu có thể tu luyện Long Hổ bộ tới cảnh giới đại thành, thì cho dù gặp phải yêu thú cấp bốn đi nữa thì cũng vẫn có cơ hội chạy thoát được.
Huyền Hồng gật gật đầu:
– Nếu như muốn tu luyện nhanh hơn người khác trên con đường võ đạo thì chỉ bế quan khổ tu, vững bước đi tới thôi là không đủ, ngoại trừ phải có thiên tư và ngộ tính nhất định ra, mấu chốt còn phải xem cơ hội và vận khí nữa, Thiên Nhi, nếu như con có thể tu luyện Long Hổ bộ tới cảnh giới đại thành thì con hoàn toàn có thể một mình đi tới Thú Hoang sơn mạch.
– Hoàng ca! Hoàng Nguyệt có chút lo lắng…
Huyền Hồng nắm lấy bàn tay của Hoàng Nguyệt nói:
– Hãy tin tưởng Thiên Nhi, không trải qua mưa gió thì sao có thể nhìn thấy ánh cầu vồng được cơ chứ.
………
Sau khi Huyền Hồng và Hoàng Nguyệt rời khỏi, Huyền Thiên lập tức bắt đầu bế quan tu luyện, trước khi tham gia cuộc luận võ của đệ tử hậu bối, tu vi của Huyền Thiên đã đạt tới hậu kỳ của Võ đạo cảnh cửu trọng, trải qua mấy trận chiến liên tục cùng với cao thủ Tiên thiên cảnh, dược lực của Ngọc Linh chi trong cơ thể của Huyền Thiên đã bị Huyền Thiên hấp thu toàn bộ, tu vi lại tiến thêm một bước.
Hiện tại, tu vi của Huyền Thiên đã đạt tới cửu trọng đỉnh phong, bất kỳ lúc nào cũng có thể xuất hiện dấu hiệu đột phá thập trọng.
Huyền Thiên vận chuyển Tiên Thiên công, nội khí vận chuyển, di chuyển khắp bách huyệt, tứ chi bát mạch toàn thân.
Nội khí của võ giả Võ đạo cảnh chỉ là hư khí, nhìn không thấy, sờ không được, chỉ có thể dùng cảm giác mà cảm nhận, cần thông qua binh khí, phủ kim duệ chi khí lên đó, mới có thể phát ra kiếm khí, đao khí… mà tấn công.
Mà võ giả Tiên thiên cảnh, nội khí trong cơ thể bọn họ lại là chân khí, chân khí, mấu chốt chính là nằm ở chữ Chân đó, từ hư hóa thật, lực lượng tăng lên gấp mười lần, không cần mượn nhờ kim duệ chi khí, chân khí cũng có thể tụ khí thành phong mang, tấn công kẻ thù từ phía xa, hơn nữa thoạt nhìn rất chân thật, giống như công kích bình thường vậy.
Tiên thiên công mà Huyền Thiên tu luyện chính là một loại công pháp chuyển hóa nội khí bình thường, trở thành Tiên thiên chân khí, trình độ tu luyện Tiên thiên công càng cao thì nội khí trong cơ thể sẽ càng chuyển biến từ hư thành thực hơn, đợi nội khí hoàn toàn chuyển hóa thành chân khí xong, tu vi có thể đột phá tiên thiên cảnh.
Hiện tại tu vi của Huyền Thiên chỉ mới là võ đạo cảnh cửu trọng, thế nhưng Huyền Thiên lại tu luyện huyền giai bí ký là Luyện Khí quyết, nội khí thông qua Luyện khí huyết luyện hóa và ngưng luyện, phẩm chất ngày càng cao, hư khí chuyển biến từ hư thành thật ngày càng nhanh, đã có một chút Thực rồi.
Nội khí vận hành một chu thiên, Huyền Thiên sinh ra một loại cảm giác bức bí, giống như là một con rồng chui vào trong hang của một con rắn, bởi vì không gian quá nhỏ, khiến con rồng sinh ra cảm giác bị giam cầm.
Nội khí của Huyền Thiên bây giờ cũng giống như con rồng đó, còn kinh mạch thì lại là cái hang rắn kia, hiện tại nội khí của Huyền Thiên đã cường đại tới một trình độ nhất định, kinh mạch trong cơ thể đã không cách nào hoàn toàn dung nạp nội khí vận chuyển được nữa, loại cảm giác này chính là thứ được gọi là bích chướng cảnh giới.
Vượt qua được bích chướng này, kinh mạch có thể theo nội khí tăng cường mà phát triển, cường hóa theo, đuổi kịp bước cường hóa của nội khí, tu vi cũng theo đó mà tăng lên, nội khí thông suốt không chút trở ngại, thực lực tăng lên gấp bội.
Ngược lại, nếu như không thể vượt qua được bích chướng thì như vậy nội khí sẽ vì khả năng hấp thụ của kinh mạch mà bị hạn chế, chững lại, mặc dù nội khí đã cường đại tới một trình độ nhất định, nhưng tu vi thủy chung dừng lại không tăng tiến được.
Từ võ đạo cảnh cửu trọng tới thập trọng, là một lần đột phá cảnh giới cuối cùng trong Võ đạo cảnh, có hi vọng tiến vào Tiên thiên cảnh, không thể đột phá được thì tu vi dừng lại ở đây, đề thăng so với lúc trước thì khó khăn hơn rất nhiều.
Ngay lúc Huyền Thiên bế quan tu luyện để trùng kích võ đạo cảnh thập trọng thì gia chủ tam đại gia tộc là Ngưu Chấn Sơn, Trình Nguyên Vũ, Trương Cốc Phong đã tựu tập trong đại sảnh ở Ngưu gia.
Gương mặt của tam đại gia chủ đều vô cùng âm trầm.
Rầm- – !
Ngưu Chấn Sơn đập một chưởng lên mặt bàn, vang lên một tiếng rầm thật lớn, hắn nghiến răng nghiến lợi mà nói:
– Kế hoạch mà chúng ta hao tâm tổn sức vạch ra, đào sẵn hố buộc bọn Hoàng gia nhảy vào, cuối cùng lại bị tên tiểu súc sinh Hoàng Thiên kia phá hủy hết, hơn nữa, tên tiểu súc sinh đó còn dám chặt một tay của Cường Nhi con ta, đúng là đáng hận! Đáng hận! Đáng hận!
Ba tiếng đáng hận liên tiếp, có thể thấy được cơn giận trong lòng Ngưu Chấn Sơn lúc này lớn tới mức nào.
TRương Trạch Đào của Trương gia cũng bị Huyền Thiên đánh cho trọng thương, gia chủ Trương Cốc Phong cũng hận Huyền Thiên thấu xương, nói vẻ đầy căm hận:
– Tên tiểu súc sinh này phá hỏng đại sự của chúng ta, để cho tam đại gia tộc chúng ta mất hết mặt mũi, không giết chết tên tiểu súc sinh này, ta thề không làm người! Thề không làm người!
Trình Kính Phong nhận thua, khiến cho Trình gia bị tất cả võ giả ở Bắc Mạc huyện chế nhạo, hận ý của gia chủ Trình Nguyên Vũ đối với Huyền Thiên tuyệt không kém Ngưu Chấn Sơn và Trương Cốc Phong, nói:
– Tên tiểu súc sinh Hoàng Thiên này thì nhất định phải giết chắc rồi, trừ khi hắn ẩn nấp trong Hoàng Bách Trấn cả đời không ra ngoài, bất quá, Ngưu huynh, Trương huynh, hiện tại ba nhà chúng ta ở trận luận võ của dệ tử hậu bối đều bại bởi Hoàng gia, mọi người đều biết cả rồi, chúng ta thật sự phải đưa ba tòa thành trấn cho Hoàng gia thật sao? Đâ chính là giúp Hoàng gia mở rộng địa bàn, khuếch trương thế lực, đối với ba nhà chúng ta đúng là uy hiếp cực lớn.
– Hừ! Hoàng gia bọn chúng muốn phát triển cũng không dễ như vậy đâu!
Ngưu Chấn Sơn hai mắt âm trầm, lạnh lùng nói:
– Hoàng gia ở Hoàng Bách Trấn, nằm ở phía đông Bắc Mạc huyện, mà ba nhà chúng ta ngoại trừ thành ở phía đông ra, thì ở phía tây, phía bắc, phía nam cũng đều thuộc về chúng ta toàn bộ, ba nhà chúng ta mỗi nhà chọn ra một tòa thành trấn ở tít xa ba phía tây, nam, bắc đưa cho Hoàng gia, cách Hoàng Bách Trấn của Hoàng gia cũng phải mấy trăm dặm, ở giữa là thành trấn của ba nhà chúng ta, xem bọn họ làm cách nào để hợp địa bàn lại thành một được chứ? Lấy được ba tòa thành trấn thì cũng có tiếng chứ chẳng có miếng.
Trình Nguyên Vũ hai mắt sáng ngời, nói: Nguồn tại http://Truyện FULL
– Ngưu huynh quả là diệu kế, tới lúc đó, thành trấn của Hoàng gia chia ra ở bốn phương tám hướng ở Bắc Mạc huyện này, khiến cho bọn họ quản phía đông thì không canh được phía tây, chú ý phía nam thì không nhìn được phía bắc, nếu như Hoàng gia phân chia nhân lực tới chỗ đó trấn giữ thì thực lực sẽ chia năm sẻ bảy, ba nhà chúng ta vừa lúc mượn cơ hội này, một lần diệt gọn Hoàng gia.
– Được lắm, cứ làm như vậy đi, Hoàng gia muốn ba tòa thành trấn thì chúng ta liền đưa cho bọn họ ba tòa thành trống, nếu là Hoàng gia phái người tới tiếp quản thì chúng ta cho người tới ám sát, nếu là Hoàng gia chia lực lượng ra làm bốn phần thì chúng ta đánh bại từng tên, tiêu diệt Hoàng gia. Trương Cốc Phong nhịn không được mà vỗ tay khen ngợi.
….
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Huyền Thiên, ba nhà Ngưu, Trình, Trương, tuyệt đối sẽ không để cho Hoàng gia lấy được chỗ tốt gì, cho dù là đưa cho Hoàng gia ba tòa thành trấn đi nữa thì cũng khiến bọn họ không cách nào quản lý được, nếu muốn chính thức ở Bắc Mạc huyện này mở rộng thế lực, xây dựng gốc rễ, điều kiện tiên quyết đó chính là trước tiên phải giải quyết ba nhà Ngưu, Trình, Trương cho xong cái đã, nếu không thì tất cả đều chỉ là phù vân.