Chứng kiến cảnh tượng bên trong, hốc mắt Mộc Tử Khâm càng đỏ.
Khuôn ngực hắn quấn đầy băng gạc, kín kẽ chẳng một chỗ hở, máu tươi lấm tấm thấm qua lớp vải, nhuộm băng gạc trắng thuần thành màu đỏ thẫm…..
Hiển nhiên là bị thương rất nghiêm trọng.
Ngón tay trắng nhợt run run chạm vào băng gạc dính máu, mắt y cay xè, giọt lệ trong suốt lăn bên má.
“Đừng khóc, Tử Khâm à…” Tiêu Chấn Diệp dịu dàng vì y lau nước mắt: “Ta không đau, thật đó….”
“Ngươi lừa người!” Mộc Tử Khâm đỏ mắt nhìn Tiêu Chấn Diệp, “Bị thương nặng như vậy, sao có thể không đau chứ?”
“Không đau thật mà….” Nom nước mắt Mộc Tử Khâm càng chảy càng hăng, Tiêu Chấn Diệp luống cuống không biết nên dỗ y thế nào. Bỗng nhiên linh cơ chợt lóe, hắn cẩn thận tháo ống trúc tinh xảo vắt bên thắt lưng xuống, “Tử Khâm, ngươi xem cái gì đây nè?”
Mộc Tử Khâm: “Gì thế?”
“Mở ra xem đi.” Tiêu Chấn Diệp nhìn y với ánh mắt mong chờ.
Mộc Tử Khâm bán tính bán nghi mở ống trúc, trong ống phủ một lớp đất dày, mà sinh trưởng trên đó là loài hoa y chưa từng biết đến.
Sắc trắng, đỏ, phấn hồng,… mỗi một nhánh hoa đều mang sắc thái riêng, không hề trùng lập.
Hoa tươi diễm lệ, trên cánh hoa còn đọng nước sương, đất trồng cũng ẩm ướt, có thể thấy người chăm hoa đã rất dụng tâm.
Mộc Tử Khâm xem dưới đáy ống, quả nhiên là có mấy cái lỗ thông khí nho nhỏ.
“Đẹp chứ, đây là hoa tang cách ta bắt gặp nơi tái ngoại, nghĩ tới ngươi hẳn chưa thấy qua, nên ta dùng ống trúc trồng chúng đặng khi về tặng ngươi….” Hai mắt Tiêu Chấn Diệp ngời sáng long lanh, trên mặt viết rõ ‘Tử Khâm mau khen ta’.
Mộc Tử Khâm mất tự nhiên dời mắt đi, “Ta đâu có thích hoa, người ngàn dặm xa xôi mất công mang chúng nó về làm gì? Xem ta là con nít ư…..”
Tuy là nói vậy, nhưng Mộc Tử Khâm đã đem ống trúc đậy lại, cực kỳ cẩn thận ôm vào lòng như sợ làm hỏng nó, mà vẻ mặt y vẫn bình tĩnh tựa như không có việc gì.
Ý cười trong mắt Tiêu Chấn Diệp dâng trào, Tử Khâm của hắn quả là khẩu thị tâm phi.
Rõ ràng yêu thích không rời tay, lại còn giả vờ không thèm để ý.
Tiêu Chấn Diệp nắm lấy tay y: “Đi thôi Tử Khâm, chúng ta về nhà!”
Hai người họ dắt tay nhau hồi cung dưới tiếng tung hô của dân chúng cả thành……
…….
Buổi tối, Mộc Tử Khâm vẩy lui tất cả hạ nhân, tự mình giúp Tiêu Chấn Diệp tắm rửa thay thuốc.
Lần này quan sát kỹ hơn vết thương trên người hắn, y lại dằng không đậu hốc mắt cay cay, tay cầm khăn lau cũng khẽ run rẩy, không biết nên đặt xuống từ chỗ nào.
“Hay cứ để hạ nhân làm đi?” Tiêu Chấn Diệp bắt lấy bàn tay hãy còn run rẩy của y.
“Không cần.” Mộc Tử Khâm lấy lại bình tĩnh, ngồi lên giường tỉ mỉ lau người cho hắn.
Lau xong thì bôi thuốc, rồi quấn băng lần nữa….
Đợi việc xong xuôi cũng đã đến nửa đêm.
Tiêu Chấn Diệp lẳng lặng trông y cứ mãi bận việc, hắn nhìn thật chăm chú, cũng rất nhu tình, ánh đèn ấm áp soi lên mi mục hắn, rọi xuống làn mi tạo thành cái bóng dài, hô hấp Mộc Tử Khâm bỗng dưng chậm lại, ma xui quỷ khiến ấn lên phiến môi khô ráo của hắn một cái hôn.
Tiêu Chấn Diệp ngạc nhiên nhướng mày, Mộc Tử Khâm chợt nhận ra mình đang làm gì, y thầm mắng mình một tiếng, cấp tốc muốn lui khỏi người Tiêu Chấn Diệp, song sau gáy lại bị Tiêu Chấn Diệp ấn chặt, đẩy sâu thêm cái hôn này.
Đầu lưỡi linh hoạt trơn như du xà tiến vào khoang miệng mềm mại của y tiến công cưỡng đoạt, quấn lấy lưỡi y mặc sức dây dưa…
Qua thật lâu, mãi đến khi y sắp không thở nỗi Tiêu Chấn Diệp mới chịu buông tha. Mộc Tử Khâm tựa vào ngực hắn thở hổn hển.
Mộc Tử Khâm chợt phát hiện mình đè phải vết thương của Tiêu Chấn Diệp nên vội vàng muốn đứng lên, khổ nỗi chân huơ trúng mấy lọ thuốc chưa kịp dọn dẹp, y trượt chân một cái ngã vào lòng hắn.
Trùng hợp thay lại va trúng chỗ kia.
Lập tức y cảm nhận được đùi mình bị cộm.
Mộc Tử Khâm nhất thời sửng sốt, mặt đỏ lựng như tôm luộc, y lấp bấp nói “Xin lỗi” đoạn hoảng loạn tính rời khỏi giường.
Song, chẳng đợi y kịp trốn chạy trời đất đã cuồng xoay, y bị Tiêu Chấn Diệp đè xuống giường lớn.
“Tử Khâm tốt, lửa là ngươi khơi lên… ngươi phải chịu trách nhiệm…” Giọng Tiêu Chấn Diệp trầm thấp nặng nề, ánh mắt cũng trở nên nóng rực.
Mộc Tử Khâm bị nhiệt hỏa trong mắt hắn dọa sợ, y trộn liếc chỗ đã cương cứng kia rồi lại nhìn mới vừa băng bó trên người hắn, ánh mắt dần lạnh xuống, “Đừng nháo, trên người ngươi vẫn còn thương tích.”
“Tử Khâm nghi ngờ năng lực của ta, cho rằng ta bị thương liền không được hửm?”
Tiêu Chấn Diệp đổ người xuống, áp bên cổ Mộc Tử Khâm thổi một hơi, tiếp đấy ngậm lấy vành tai y khẽ liếm. Cơ thể người dưới thân thoáng run lên làm hắn thật thỏa mãn, cười híp mắt: “Thế thì vi phu phải chứng minh bản thân với ngươi mới được.”
Lời vừa dứt hắn đã vói tay vào quần áo y.
Mộc Tử Khâm nhanh chóng ngăn cái tay kia lại.
Y tựa hồ bị chọc giận: “Ngươi còn tiếp tục hồ nháo ta liền trực tiếp phế ngươi luôn! Đã bị thương thì ngoan ngoãn dưỡng thương cho ta, sau này không phải không có cơ hội.”
Nói đoạn liền đẩy Tiêu Chấn Diệp ra đặng rời khỏi.
Nhưng Tiêu Chấn Diệp bỗng giữ chặt tay y.
Mộc Tử Khâm ngoảnh lại, bắt gặp Tiêu Chấn Diệp đang cắn môi, vẻ mặt đáng thương hề hề nhìn y: “Tử Khâm, ta đây nghẹn uất hơn một rồi, nếu nhịn nữa e là hỏng thật đấy, ta chìu ta lần này nhé? Ta nhất định cẩn thận mà….”
“Không…” Mộc Tử Khâm vừa định cự tuyệt thì đột nhiên nghĩ tới một chuyện, tâm tư khẽ động bèn sửa lời: “Thôi được, nhưng ngươi bị thương hành động bất tiện, nên lần này sẽ do ta ở trên chủ đạo.”
Tiêu Chấn Diệp nhếch môi cười, Tử Khâm đây là muốn nhân cơ hội phản công à?
Tròng mắt hắn đảo một vòng, học theo dáng vẻ tiểu bạch hoa sắp sửa bị chà đạp: “Thế thì thánh thượng phải nhẹ chút nha, thần thiếp còn đang bị thương đó…”
Mộc Tử Khâm từ tốn giải khai y phục của hắn: “Yên tâm đi, ta chắc chắn sẽ khiến ngươi thoải mái…”
……
Một thoáng sau.
“Tiêu! Chấn! Diệp!” Tiếng gầm phẫn nộ vẳng ra từ tẩm điện.
“Sao thế thánh thượng?”
“Chẳng phải ngươi đồng ý để ta ở trên rồi sao?”
“Thánh thượng đang ở trên đấy thôi, nhưng ngài đâu có nói muốn ở trong.”
“Ngươi!”
“Cái tên xấu xa Tiêu Chấn Diệp ngươi, ta xxx ngươi….”
………