Hắn cảm nhận được có một dòng máu nóng hổi chảy xuống cổ mình từ hơi thở ấm áp ở sau tai…
Tần Di đột nhiên phát ra một tiếng kêu đau đớn bi thương đến cùng cực.
“Đi thôi—“ Giọng nói khàn đặc mềm mại nhuốm đầy máu.
Sau đó, hắn bị một bàn tay nhẹ nhàng đẩy một cái, cùng với một luồng sức mạnh dịu dàng, rơi vào trong khe nứt không gian trước mặt ——
·
Đây là lần đầu tiên quốc sư bị hai thằng nhóc Trúc Cơ xoay vòng vòng như vậy, sát tâm của hắn ta đã bành trướng đến giới hạn cuối cùng.
Lúc này, hắn ta chỉ nghĩ đến việc băm nát Tần Di và Thẩm Thanh Đường!
Nhìn thấy khe nứt không gian còn chưa khép lại hoàn toàn, hắn ta còn có thể bắt được bọn họ!
Nhưng lúc này, Cung Phất Vũ và Lê Trường Phong đã đuổi kịp tới.
Quốc sư sắc mặt giá lạnh, hắn ta chưởng vào không trung một cái, hừ một tiếng, “Bổn quốc sư muốn bắt tà tu, dám đối đầu với ta, các ngươi không muốn sống nữa sao?!”
Nhưng bị Lê Trường Phong và Cung Phất Vũ cản trở như vậy, khe nứt không gian chỉ còn lại một cái lỗ nhỏ.
Thấy sắp không kịp nữa, quốc sư nghiến răng phóng ra một sợi dây leo, muốn chui vào trong khe nứt lôi Tần Di và Thẩm Thanh Đường ra ngoài.
Nhưng đúng lúc này, một đạo kiếm quang lạnh lẽo từ trên trời giáng xuống, chém xuống phía trước vết nứt không gian, mạnh mẽ chặn lại đường đi của dây leo.
Nháy mắt đó, khe nứt không gian đã biến mất.
Đồng tử quốc sư co rụt lại, hắn ta ngẩng mạnh đầu lên, liền bắt gặp bạch y tung bay trong gió ở trên đầu mình cách đó không xa.
Cung Minh Trạch yên lặng nhìn hắn ta, trên mặt không chút biểu tình: “Mặc kệ Tần Di là tà tu hay bán yêu, cũng phải chiếu theo quốc pháp xử lý, quốc sư làm như vậy quá lỗ mãng rồi.”
Quốc sư nhìn chằm chằm ánh mắt bình tĩnh của Cung Minh Trạch, trên môi đột nhiên hiện lên một tia cười lạnh quỷ dị.
“Cung Minh Trạch, ta nhớ kỹ ngươi rồi.”
Cung Minh Trạch cụp mắt xuống, vẻ mặt thờ ơ.
Quốc sư nói xong câu này, vươn người nhảy lên muốn rời đi.
Nhưng vào thời khắc hắn ta sắp biến mất vào không trung, lại nhìn thấy Lê Trường Phong đỡ Cung Phất Vũ đang hộc máu từ dưới đất chậm rãi đứng lên.
Lúc này, ánh mắt quốc sư khẽ động, chậm rãi hiện lên ý cười ăn miếng trả miếng.
Sau đó, hắn ta nói với Cung Phất Vũ bằng một giọng nói mềm mại nhưng lại mang theo ý cười như rắn độc:”Tiểu Quận Vương, ngươi có biết chuyện gì đã xảy ra với tình căn của người yêu ngươi không?”
Cách đó không xa, ánh mắt Cung Minh Trạch đột nhiên trở nên lạnh lùng, nắm tay giấu trong tay áo khẽ siết chặt.
Mà Cung Phất Vũ vốn đang lo lắng cho Thẩm Thanh Đường và Tần Di, chợt nghe thấy quốc sư nói vậy, y đột nhiên mở to hai mắt, ngẩng mạnh đầu lên nhìn quốc sư đang lơ lửng giữa không trung.
Nhìn thấy vẻ mặt của Cung Phất Vũ, quốc sư thỏa mãn mỉm cười, lúc này hắn ta nhìn thẳng vào Cung Minh Trạch, nhẹ nhàng nói: “Hãy hỏi ca ca tốt của ngươi đi, hắn biết rõ hơn ta nhiều.”
Nói xong lời này, quốc sư cười ha hả biến mất, tiếng cười vang vọng phía trên Thủ Dương Tông, nghe thấy khiến ai cũng rùng mình.
Trong sân thi đấu, có một sự im lặng chết chóc.
Cuối cùng, Cung Minh Trạch là người lên tiếng trước, anh ta lặng lẽ nhìn Cung Phất Vũ và nói một cách bình tĩnh: “Chuyện này ta trở về sẽ giải thích với đệ.”
·
Thập Vạn Đại Hoang, dưới chân là sa mạc, trên đầu là mặt trời chói chan.
Tần Di cõng Thẩm Thanh Đường chạy như điên về phía trước.
Tần Di không biết Thẩm Thanh Đường đã đổ bao nhiêu máu.
Tất cả những gì hắn biết là bộ quần áo trắng của Thẩm Thanh Đường đã thấm đẫm máu, xiêm y của hắn cũng sắp bị máu thấm ướt.
Lúc này hai mắt hắn đỏ bừng, nhưng không có giọt nước mắt nào chảy ra.
Hắn chỉ nghĩ, nhanh lên, nhanh nữa lên, tìm được ốc đảo là tốt rồi.
Môi của Thẩm Thanh Đường vẫn lặng lẽ áp vào tai hắn, hơi thở của cậu ấm áp nhưng càng lúc càng yếu ớt, đứt quãng.
Tần Di sắp phát điên rồi.
Thế nhưng trước mặt là một khoảng không mờ mịt, cát vàng mênh mông không nhìn thấy điểm cuối.
Ngay khi Tần Di sắp sụp đổ, hắn nghe thấy Thẩm Thanh Đường hơi thở mong manh thì thầm vào tai hắn: “Lan Đình… đi về phía nam.”
Tần Di giật mình, gần như lập tức quay người điên cuồng lao về phía nam.
Cũng không biết qua bao lâu, cuối cùng một ốc đảo nhỏ cũng xuất hiện trước mặt Tần Di.
Khi đặt Thẩm Thanh Đường xuống, hắn loạng choạng kiệt sức quỳ rạp xuống đất.
Nhưng dù vậy, hắn vẫn ôm chặt Thẩm Thanh Đường ở trong lòng, không để Thẩm Thanh Đường bị va chạm.
Dưới mặt đất cỏ dại mọc thành cụm, nhưng dù sao vẫn còn một chút cây xanh.
Lúc này, Tần Di dường như nín thở, hai tay run rẩy chậm rãi đặt Thẩm Thanh Đường gần như đã bị xé thành từng mảnh và nửa người đã biến thành dây leo vào trong đám cỏ dại.
Khoảnh khắc cơ thể Thẩm Thanh Đường tiếp xúc với đám cỏ dại đó, một ánh sáng xanh dịu nhẹ từ từ sáng lên, sau đó nó được truyền vào cơ thể Thẩm Thanh Đường từng chút một.
Cuối cùng Tần Di cũng chậm rãi thở ra một hơi, sau đó hắn cúi đầu, nhắm chặt mắt lại, áp trán vào vầng trán trắng trẻo của Thẩm Thanh Đường như gục xuống.
Lần đầu tiên, nước mắt hắn điên cuồng chảy xuống theo khóe mắt.
Không biết qua bao lâu, Tần Di đột nhiên nghe được một tiếng thở dài trầm thấp lại cực kỳ dịu dàng.
“Lan Đình, nước mắt của chàng nhỏ vào vết thương của em rồi…”
“Đau lắm.”
Tần Di sửng sốt, khóe môi mấp máy, sau đó đưa tay lên qua loa lau đi nước mắt.
Tiếp đó, với đôi môi run rẩy, Tần Di ôm Thẩm Thanh Đường càng chặt hơn nữa.
Một sợi dây leo mềm mại lặng lẽ leo lên, vuốt ve lưng Tần Di, nhẹ nhàng đung đưa như đang dỗ dành.
Cảm nhận được động tác của dây leo, trái tim Tần Di run lên, không khỏi cúi đầu nhìn lại.
Thẩm Thanh Đường vẫn nhắm mắt, lông mi dài rũ xuống, khuôn mặt tái nhợt thấm đẫm máu, nửa khuôn mặt còn lại có hoa văn khô héo như vỏ cây, nhưng biểu cảm lúc này lại bình tĩnh và dịu dàng đến lạ.
Vừa rồi nói chuyện cậu đã dùng hết sức lực của mình rồi.
Bây giờ, cậu chỉ muốn nghỉ ngơi.
Tần Di chăm chú nhìn Thẩm Thanh Đường một lúc, và dường như hiểu được suy nghĩ của cậu.
Lúc này, Tần Di cúi đầu, nhẹ nhàng trân quý đặt lên đôi môi mỏng không còn chút máu của Thẩm Thanh Đường một nụ hôn, sau đó nghiêng người, từ từ nằm xuống bên cạnh cậu.
Hắn siết chặt bàn tay trắng nõn mềm mại của Thẩm Thanh Đường, cùng Thẩm Thanh Đường đan mười ngón tay vào nhau.
“Ngủ đi.”
“Ta sẽ luôn bên em.”
——oOo——