Lúc Giang Điềm gọi cô đều gọi là Hứa Vi Nùng, đây vẫn là lần đầu tiên Vân Phiếm Phiếm thấy cô ấy xưng hô với người khác thân mật như vậy.
Cô cảm thấy trong lòng đối phương đã coi mình như là bạn bè rồi.
Hai tháng sau, Cố Lê lại nhận được giải nam phụ xuất sắc nhất cùng giải thưởng diễn viên mới xuất sắc nhất, cũng coi như là hoàn toàn chặn họng được đám anti fans.
Tối hôm trao giải, TV có phát lại buổi trao giải đó. Buổi sáng Vân Phiếm Phiếm có chút khó chịu trong người, Cố Lê nhất quyết không cho cô tới hội trường trao giải, cô chỉ có thể ở nhà đợi, muốn đợi Cố Lê về rồi cùng hắn xem lại sau.
Từ tận đáy lòng cô cũng vui vẻ thay cho Cố Lê.
Ai biết nhìn nhìn một lúc, Cố Lê liền bắt đầu không an phận.
Trêи mặt đất phủ một lớp thảm bằng nhung mềm, mới đầu cô là ngồi xếp bằng ở dưới đất, sau đó thân thể liền ngả lên người Cố Lê, lễ trao giải thực sự quá dài, vẫn chưa tới đoạn Cố Lê lên nhận thưởng.
Một tay Cố Lê ôm lấy cô, tầm mắt dừng ở trêи màn hình TV.
Thế nhưng suy nghĩ lại hoàn toàn không đặt ở trêи đó.
Hắn đang nghĩ tới mấy thứ hắn nói ngày hôm đó.
Chân Cố Lê duỗi thẳng ra, một cái chân khác gập lại, tay dừng ở trêи lưng Vân Phiếm Phiếm, Vân Phiếm Phiếm liền nằm ở trêи đùi hắn. Tay Cố Lê từ lưng cô sờ tới trêи má cô, đầu ngón tay lập tức truyền tới xúc cảm tinh tế trơn mềm của da thịt cô.
Ngón tay dần dần trượt xuống cánh môi cô, sắc mặt hắn tối lại, từ cánh môi một đường quét tới cần cổ mảnh khảnh, vòng eo mềm mại, cuối cùng hắn cúi người, hỏi Vân Phiếm Phiếm: “Buồn ngủ sao?”
Vân Phiếm Phiếm luôn đi ngủ đúng giờ, lúc này tự nhiên cũng đã rất mệt rồi.
Thế nhưng cô vẫn không có quên mục đích của mình, ngáp một cái, lắc đầu: “Em phải đợi anh xuất hiện.”
“Anh có cách, có thể làm em hết buồn ngủ.”
Cô ngẩng đầu lên nhìn hắn, cần cổ trắng nõn tạo thành một độ cong duyên dáng.
Cô hỏi: “Cách gì?”
Cố Lê nhấp môi, ngón tay thon dài dừng ở trêи cúc áo của cô, đồng thời cánh môi cũng áp xuống môi cô, vào lúc đối phương đang trong trạng thái mê mê hồ hồ, ngón tay hắn giống như cánh bướm tung bay, rất nhanh đem nút áo cô cởi ra.
Vân Phiếm Phiếm mơ hồ nghe được thanh âm của Cố Lê: “Cách này.”