“Bọn ta đã biết ngay ngươi không phải là đứa trẻ bình thường mà. Ngươi là hồ ly nhỏ.”
“Một con yêu hồ mà đòi làm hoàng tử. Sớm muộn gì hoàng thượng cũng giết ngươi thôi. Hoàng cung không chứa chấp yêu hồ đâu.”
“Cha ngươi quả nhiên là hồ yêu quyến rũ người khác chứ làm sao hoàng thượng có thể chết mê chết mệt một nam nhân được.”
Hôm nay Thanh Trúc không đi học vì cha cậu Lam Hiên và Khúc Viễn được thả ra. (Hoàng thượng lấy lý do rằng bọn họ là đại thần quan trọng trong triều, công lớn hơn tội nên chỉ cần phạt nhẹ là được.) Phi Diên vốn là một đứa trẻ không giỏi giữ bình tĩnh. Thanh Trúc không ở đây, không có người có thể kiềm chế nó. Nghe những lời thoá mạ của đám trẻ khiến Phi Diên tức điên, muốn lao vào đánh cho chúng một trận, nhất là khi chúng nhục mạ cha của nó.
“Ta cảnh cáo các ngươi ăn nói cho cẩn thận. Không được xúc phạm cha ta!”
“Bây giờ ai ai mà chẳng biết hai cha con nhà các ngươi là hồ yêu đội lốt người mà còn không cho bọn ta nói sao?”
“Đúng là nghiệt chủng! Cha ngươi là yêu vật, sinh ra ngươi cũng là yêu vật!”
Phi Diên tức giận vung nắm đấm vào mặt tên nhóc vừa nói câu đó. Cú đấm rất mạnh khiến thằng nhóc bị chảy máu mũi.
“Ngươi dám đánh ta?”
“Ta đánh ngươi đấy! Kẻ nào dám mở miệng bảo cha con ta là hồ yêu ta liền đánh kẻ đó.”
“Châu Phi Diên, ngươi đừng tưởng bây giờ ta sợ ngươi. Ngươi là tiểu hồ yêu. Hoàng thượng sẽ không còn bảo vệ ngươi nữa đâu.”
Phi Diên tung chân đá tên nhóc đó một cước khiến nó ngã lăn ra, rồi leo lên người thằng bé đó đánh nó túi bụi. Thằng bé đó la ầm lên:
“Các ngươi còn đứng đó làm gì? Đánh chết con tiểu hồ yêu đó đi!”
Có một nhóm thái giám và cung nữ đi qua nhìn thấy cảnh đánh nhau liền vội vàng chạy tới cản lại. Sự việc sau đó hai thằng bé bị Phi Diên đánh một đứa thì gãy mũi, một đứa thì gãy răng. Cha mẹ của chúng không chịu được liền chạy đến tố cáo với hoàng thượng. Châu Tử Hằng cảm thấy rất đau đầu, không nói không rằng đem nhốt Phi Diên vào phòng bắt đóng cửa suy nghĩ.
Tin đồn Phi Diên là do Hồng Thanh sinh đang loan ra cả hoàng cung. Đám triều thần kéo đến trước cửa cung của hắn yêu cầu hắn trả lời. Hắn cũng không giấu diếm thêm, thẳng thắn thừa nhận.
“Đúng. Phi Diên là con của ta và Thanh nhi. Có vấn đề gì không?”
Lập tức có kẻ thượng tấu:
“Bệ hạ, chuyện này rất hệ trọng không thể xem nhẹ được. Bình thường nam nhân không thể sinh con. Nếu Phương Hồng Thanh có thể sinh được thì chúng thần cần phải làm rõ tại sao hắn làm được điều đó.”
“Rất đơn giản. Hắn là người song tính. Trên cơ thể hắn có cả hai bộ phận sinh dục nam và nữ.”
Quan viên ai nấy đều ồ lên bàn tán xôn xao. Tử Hằng nhíu mày rất không vui.
“Bệ hạ, Hồng phi không phải là người bình thường. Một con người quái dị như vậy sinh ra đứa con ắt cũng không thể bình thường được. Bệ hạ, cầu xin bệ hạ cho khám thật kỹ tiểu hoàng tử.”
“Bệ hạ, chuyện này liên quan đến huyết mạch của bệ hạ. Người không thể xem nhẹ được.”
Hai nắm tay của Tử Hằng siết chặt. Suy nghĩ của bọn họ giống y như suy nghĩ của thái hậu lúc biết Hồng Thanh sinh ra Phi Diên. Bây giờ hắn mới sâu sắc hiểu được nguyên nhân tại sao Hồng Thanh lại không muốn tiết lộ sự thật về cơ thể của mình cho người khác. Hắn lại càng cảm thấy thương Thanh nhi của hắn nhiều hơn. Lẽ ra hắn cần phải yêu thương y nhiều hơn nữa, bảo bọc y cẩn thận hơn. Sao lại nhẫn tâm hành hạ y, buộc y phải chạy ra ngoài chịu khổ chứ?
“Diên nhi là con trai ta. Cho dù có là cái gì thì vẫn là con trai ta, là giọt máu của ta. Các ngươi nếu kẻ nào còn dám mở miệng xúc phạm đến nó ta sẽ đem ra cửa ngọ môn chém hết.”
“Bệ hạ, cho dù có chết chúng thần cũng phải nói lời thật lòng. Hoàng tử Phi Diên là huyết mạch duy nhất của bệ hạ nên càng không thể xem thường. Vạn nhất sau này nếu kế thừa hoàng vị mà xảy ra chuyện gì thì hối hận cũng đã muộn rồi. Cầu xin bệ hạ cân nhắc kỹ!”
Lập tức quan viên nhất loạt dập đầu hô:
“Cầu xin bệ hạ cân nhắc kỹ!”
Tử Hằng tức giận đến run người. Không khí xung quanh hắn nóng hừng hực như muốn bóc cháy. Hắn muốn đem tất cả bọn chúng ra chém hết.
Giữa lúc này thì một giọng nói đột ngột cất lên phá tan bầu không khí căng thẳng:
“Cái đám cổ hủ các ngươi là nghe ai nói xằng nói bậy vậy hả?”
Tử Hằng nhìn nơi vừa phát ra tiếng nói, kinh ngạc đứng chết trân, không thốt nổi nên lời. Đám quan viên nhìn thấy người kia cũng kinh ngạc sửng sốt không kém.
“Sao ánh mắt của các ngươi kỳ lạ như vậy? Ta không được vào cung? Không có quyền lên tiếng à?”
Lập tức cả đám hốt hoảng dập đầu kêu lên:
“Không… không có. Tiên hoàng, người… người trở về rồi.”
Châu Văn Phương bước qua đám quan viên đến trước mặt Tử Hằng, nhìn vào gương mặt vẫn còn ngây ngốc của con trai mà hỏi:
“Hằng nhi, chỉ mới mấy năm không gặp mà khả năng mắng người của con kém đi nhiều thế à?”
“Phụ… phụ hoàng, con…”
Tử Hằng rất muốn hỏi cha về lúc nào vậy? Tại sao suốt ba năm qua không hề báo tin liên lạc cho hắn? Hắn đã cho người tìm khắp nơi những vẫn không tra ra được tung tích. Hắn thậm chí đã nghĩ đến khả năng xấu nhất.
“Ta đã nghe chuyện của con rồi. Con trai ngốc, con đúng là giỏi gây chuyện thật đấy.”
Đoạn Châu Văn Phương quay qua nhìn vào đám quan viên ra lệnh:
“Đường Sâm, cho tóm hết toàn bộ đám người ở đây. Lột hết mũ áo của chúng ra cho ta!”
Đường Sâm không hiểu xuất hiện ở phía sau họ từ lúc nào, chỉ huy cấm y vệ bắt hết toàn bộ quan lại đang quỳ dưới đất, thô bạo lột mũ áo quan của họ. Cả đám không ngừng kêu la:
“Tiên hoàng, người không thể vô lý như vậy được! Chúng thần chỉ đang nói sự thật.”
Châu Văn Phương lạnh lùng đáp:
“Ta thấy các ngươi lớn tuổi rồi, suy nghĩ cũng cổ hủ quá rồi nên ta tạo điều kiện cho các ngươi về hưu sớm đấy. Có khối người đủ khả năng vào được vị trí của các ngươi nên đừng lo lắng”
“Có một điều các ngươi nên biết. Chất tử của ta, ai cũng không được quyền phán xét nó. Các ngươi bây giờ đều đã là thường dân, dám mở miệng bàn luận về chuyện này ta lập tức chém đầu ngay tại chỗ!”