Tống Châu nhã nhặn nói: ” Có lẽ bị cảm nhẹ.”
“Tiếc ghê, buổi tối bọn tôi còn định gọi cậu ấy cùng đi bắt cua kìa.”
Cát Nhiễm Châu chỉ mới đến chơi được một ngày, hôm nay đã chơi thân với bọn Lâm Tê Nham rồi.
Tiệc cua đã hẹn của tối nay đương nhiên sẽ không thiếu phần cậu ta.
Tống Châu vừa định thay Lục Áo từ chối, bỗng nhiên nhìn về phía phòng khách.
Lục Áo vừa rồi bị động tác thức dậy của Tống Châu đánh thức, đang từ phòng khách đi tới.
Nghe vậy, cậu khàn giọng nói, “Tôi không có bị cảm, tối nay sẽ đi cùng với mọi người.”
Cát Nhiễm Châu buồn bực, “Giọng của cậu đã khàn đến vậy rồi, còn nói không bị cảm.”
Đó là do cậu rên.
Lỗ tai Lục Áo đỏ ửng, trên mặt không cảm xúc, “Do ngủ cả ngày nên mới khàn.”
Hai mắt Tống Châu cong cong, quay về phòng bếp rót cho cậu ly nước.
Trực giác mách bảo Cát Nhiễm Châu cảm thấy có gì đó không đúng, hỏi thêm lần nữa: ” Cậu không bị bệnh mà vẫn có thể ngủ nguyên ngày sao?”
“Đêm qua tôi bị mất ngủ.” Lục Áo chuyển đề tài, “Để tôi hỏi họ xem bắt được cua rồi đi nhà ai tụ họp.”
“Không phải tụ ở nhà anh Chương sao?” Cát Nhiễm Châu lập tức quên chủ đề trước đó, “Chúng ta đã bàn xong hết rồi mà, bắt được cua sẽ đi nhà anh Chương uống bia.”
Lục Áo khẽ gật đầu, “Vậy tôi nói với anh ấy một tiếng.”
Cơm tối là Tống Châu làm, trên bàn có cá có tôm có thịt, còn có sườn heo và canh do anh đặc biệt mang về từ nhà ăn của tổ chức.
Vấn đề duy nhất trên bàn ăn chính là đồ ăn thương đối thanh đạm, một lát ớt cũng không thấy.
Lục Áo nhỏ giọng kháng nghị, “Em đã khoẻ hơn rồi.”
Âm thanh của cậu quá nhỏ, chỉ có Tống Châu nghe rõ.
Cát Nhiễm Châu nghi hoặc ngẩng đầu, Tống Châu hỏi: “Lát nữa ăn cua đừng ăn cay tê được không?”
Khi tụ tập ăn nhậu, món cua cay tê và cua hấp nhất định sẽ có.
Ánh mắt Lục Áo nhẹ nhàng nhìn qua, không nói gì.
Tống Châu cười vỗ vỗ đùi cậu.
Tay nghề của Tống Châu không tồi, dù mấy món này đều không cay, nhưng mùi vị vẫn rất ngon.
Lục Áo gần như thầu hết cả bàn ăn, no đến độ ợ hơi.
Tống Châu thấy khẩu vị cậu vẫn tốt liền lặng lẽ yên tâm.
Hơn 8 giờ tối, mấy người Lâm Cống Thương mang theo đèn pin đi tới.
Lâm Cống Thương đến gần sân nhà cậu, há to miệng gọi: ” Lục Áo, các cậu chuẩn bị xong hết chưa, chúng ta đi bắt cua thôi.”
Lục Áo hỏi: ” Còn thứ gì phải chuẩn bị sao?”
“Khà khà khà, kìm sắt và thùng có mang theo chưa?”
“Này thì chuẩn bị xong hết rồi.”
“Được, vậy bây giờ chúng ta tranh thủ xuất phát ha? Chắc bọn cua đã ra ngoài hoạt động rồi.”
Ban đêm tôm cua đều ra ngoài kiếm ăn, hiện tại đi hẳn sẽ thu hoạch được kha khá.
Lục Áo chạy vào phòng để đồ tìm kìm sắt, phát cho mỗi người một cái, lại cầm theo hai cái thùng.
Cậu và Tống Châu hai người dùng 1 thùng, Cát Nhiễm Châu thì một mình 1 thùng.
Mấy người họ đi bờ biển ngoài thôn bắt cua, bắt liên tục từ đây đến thôn Lâm Ốc, bắt được kha khá thì đi nhà Lâm Mãn Chương tụ họp.
Đi tới bờ biển, Lâm Mãn Chương thấy họ có 6 người, đề nghị, “Chúng ta chia ra bắt đi? Nếu không sẽ không bắt được gì cả.”
“Được nha, chia làm 2 nhóm hay 3 nhóm?” Lâm Cống Thương đồng ý nói, “Lục Áo với Tống Châu chắn chắn 1 đội rồi, 4 người chúng ta chia sao đây?”
“Chia làm hai tiếp.” Lâm Mãn Chương nói với Lâm Cống Thương, “Tôi dẫn theo Tê Nham, cậu dẫn theo Nhiễm Châu.”
“Tôi không ý kiến.”
Những người khác cũng ra hiệu không ý kiến.
Lục Áo nhìn về phía trước, nói:” Bọn tôi từ hướng bên này đi lên, hai đội các cậu từ hướng kia đi xuống nhé.”
“Này cũng được, bắt cua hai tiếng, 10h30 tập hợp ở nhà tôi được không?”
“Cũng được.”
Sáu người bọn họ mỗi người một ngã.
Lục Áo và Tống Châu mang theo thùng đi, rất nhanh liền quên mất 4 người kia.
Bọn họ bước lên nham thạch, trong tia sáng của đèn pin, có thể trông thấy một con cua đang giương nanh múa vuốt chạy trốn như bay.
Cảm giác được ánh sáng, bọn cua cuống quít chạy đi, nhao nhao chạy về phía biển hoặc trốn trong khe đá.
Sóng biển rào rạt đánh tới, những con cua chưa kịp trốn sẽ bị sóng biển trực tiếp cuốn vào đi.
Lục Áo không ngờ có nhiều cua đến vậy, trong nhất thời kinh ngạc nói, “Sao cua ở đây lại đông như kiến vậy?”
“Chắc là sắp đến mùa sinh sản.” Tống Châu mang theo thùng, “Anh đi bắt nhé?”
“Không cần không cần, để em.”
Lục Áo ngắm chuẩn một con, dùng kìm sắt kẹp một phát, trực tiếp kẹp lấy con cua ấy lên.
Cậu đem con cua đang giương nanh múa vuốt kia nâng đến trước tầm mắt, quả quyết nói: ” Ghẹ chấm, là đực.”
Yếm cua đực nhọn nhọn, yếm cua cái thì đa giác phình to, cái này rất dễ phân biệt.
Tống Châu cũng nhìn thoáng qua, cười, “Đúng là đực, khá to đấy.”
Lục Áo liền quơ quơ kìm sắt, dựa vào xúc cảm phán đoán, “Có 200-300gr.”
Con cua đầu tiên bỏ vào trong thùng, Tống Châu dùng nắp đậy lại.
Lục Áo tiếp tục tìm.
Dù rằng ở đây đâu đâu cũng có cua, nhưng bắt cua cũng là cả một nghệ thuật.
Cua cái đang mang thai không thể bắt, cua lột không thể bắt, cua nhỏ không đủ to không thể bắt, cua đá biển và cua nâu ăn không ngon cũng không thể bắt.
Cứ vậy mà sàng lọc tới cuối cùng trong 10 con cua chỉ bắt được 1-2 con.
Này còn do Lục Áo nhanh tay nhanh mắt mới bắt được.
Nếu đổi thành người khác, trong 10 con cua này chưa chắc đã bắt được 1 con đạt chuẩn.
Lục Áo đã lâu không có khom lưng bắt cua như vậy, một phát kẹp đi xuống là một con cua vào thùng, cậu bắt tới vô cùng vui vẻ.
Tống Châu ở bên cạnh, cùng cậu tìm kiếm những con cua đạt chuẩn.
Trên nham thạch vừa ướt vừa trơn, Tống Châu nắm tay Lục Áo đi về phía trước, thường dìu cậu một chút.
Quá trình bắt cua quá vui vẻ, hơn 1 tiếng trôi qua, Lục Áo vừa bắt được thêm 1 con cua đỏ to béo bỏ vào trong thùng, cúi đầu nhìn mới phát hiện, không biết thùng đựng đã đầy từ khi nào, muốn nhét thêm 1 con vào cũng không được.
Lục Áo kinh ngạc, “Sao lại bắt được nhiều vậy?”
“Thùng này hơi nhỏ, cua em bắt lại to nên mới mau đầy.”
Tống Châu nhẹ nhàng bắt vài con đã bỏ tới mép thùng bỏ vào lại, đậy nắp lên, “Hôm nay bắt tới đây thôi nhé?”
“Được, lần sau lại tới.” Lục Áo vẫn chưa đã thèm, “Em đi xem anh Chương bọn họ bắt được bao nhiêu rồi, có định quay về không?”
Lục Áo nhắn hỏi trong nhóm.
Không thấy ai trả lời, có lẽ đang bắt cua.
Lục Áo nhét điện thoại về túi, “Chúng ta đi nhà anh Chương đợi trước không?”
“Được.” Tống Châu nắm tay cậu, “Đứng vững, chúng ta đến bên ngoài thôn Lâm Ốc trước.”
Lục Áo nắm lấy quần áo anh, “Đã đứng vững.”
Tống Châu cười.
Ngay sau đó, bọn họ xuất hiện trên một con đường nhỏ bên ngoài thôn.
Lục Áo lười biếng duỗi thắt lưng, “Lúc bắt cua không để ý, bắt xong rồi cảm thấy rất mệt.”
“Vậy nghỉ ngơi một chút, đợi lát nữa anh làm cua.”
Lục Áo đã công khai tính hướng của mình, lúc này đây cậu không chút e dè nắm tay Tống Châu, trực tiếp đi gõ cửa nhà Lâm Mãn Chương.
Hai người ở nắm tay nhau đi trong gió đêm rất khoan khoái.
Ý cười trong mắt Tống Châu vẫn luôn hiện diện.
Vợ của Lâm Mãn Chương – Diệp Chi Anh đến mở cửa, thấy bọn họ tay trong tay cũng không cảm thấy kỳ lạ, nhiệt tình tiếp đón, “Các cậu về nhanh thật, mau vào đi.”
“À,chị dâu tìm giúp tôi một cái chậu to, chúng ta bỏ cua vào trong trước đã.”
“Bỏ vào trong cái chậu giặt đồ này là được rồi.” Diệp Chi Anh mang theo một cái chậu to qua đây.
Tống Châu xốc thùng lên, đổ hết cua trong thùng vào chậu.
Diệp Chi Anh không nghĩ tới có nhiều cua đến vậy, luống cuống tay chân đi lấy một miếng gỗ qua đậy trên chậu giặt, ” Các cậu bắt được nhiều đến vậy sao?!”
Lục Áo nhìn Tống Châu, “Có lẽ do chọn đúng chỗ rồi?”
Diệp Chi Anh nhịn không được nói, “Này cũng nhiều quá rồi, lần này các cậu chọc vào ổ cua rồi!”