Nếu sau này gả làm thê của người, nhất định phải thời thời khắc khắc nhớ đến.
Không được ghen tị.
Không được khó xử con thiếp thất.
Không được tranh giành tình cảm với thiếp thất trong viện.
Những hành vi không phóng khoáng đó cô nương phủ Vân Dương hầu chúng ta tuyệt đối không được làm, mà phải cần lao hiền huệ, thông tình đạt lý.
Giúp chồng dạy con, thê hiền phu từ lương.
Đạo lý lớn luôn luôn đường hoàng như thế.
Nhớ rõ lúc đó nghe lão thái thái giáo huấn xong, Thẩm Dao đi ra ngoài còn cười, chọt một cái vào tay Thẩm Nhiễm, “Lão thái thái nhà ta cứ thích nói mấy đạo lý lớn này, nếu Lý Đệ thật sự làm tỷ phải chịu ủy khuất, ta dám cam đoan lão thái thái chính là người đầu tiên không buông tha hắn.”
Hồi tưởng lại không khỏi cảm thán, nụ cười tươi ấy sao mà thiên chân đến thế, giống như đang nói nữ nhi của Vân Dương hầu sao có thể phải chịu ủy khuất đây?
Nhưng ngay sau đó, Thẩm Dao bị phong công chúa, gả xa tới dân tộc Hồi Hột.
Nhất thế nhất song nhân làm gì có ai không muốn? Trên đời này lấy đâu ra nữ nhân thật lòng nguyện ý cùng người sẻ chia trượng phu của mình?
Cho đến lúc này, Thẩm Nhiễm mới hiểu ra vì sao tổ mẫu luôn luôn che chở người nhà không quản đạo lý gì sẽ nói ra những lời thấm thía đến vậy.
Bởi vì nhân sinh vô thường, thế sự khó liệu. Ai cũng không dám bảo đảm cuộc sống xa hoa vốn có kia sẽ không bao giờ biến mất.
Nàng so với ai khác đều hy vọng Thẩm Chân có thể trải qua cuộc sống xuôi chèo mát mái, lại cũng so với ai khác đều hiểu rõ đạo lý, hy vọng càng lớn, thất vọng càng nhiều.
Đánh cuộc tâm nam nhân vĩnh viễn không đổi thay quả thật là việc làm ngu ngốc nhất trần đời. Chẳng qua những lời này, nàng sẽ không nói với Thẩm Chân.
Thẩm Nhiễm xoa mái tóc dài của Thẩm Chân, “Chân Nhi, nếu thật sự có một ngày tỷ lựa chọn hòa li với hắn, vậy cũng không phải là bởi vì hắn nạp thiếp.”
“Có phải tỷ còn có chuyện gì khác gạt muội hay không?” Thẩm Chân nói.
“Không có.” Thẩm Nhiễm giúp nàng đắp chăn, “Muội mới vừa uống thuốc xong, ngủ một lát đi.”
******
Đầu tiên là dược liệu, sau lại là thái y, hành động này của Lục Yến có ý tứ gì đến kẻ ngốc cũng có thể nhìn ra.
Điện An Hoa.
Hứa hoàng hậu mắt nhìn tẩu tử nhà mình, cũng chính là đại phu nhân Hứa gia-Trâu thị. Lại nhìn hốc mắt Hứa Ý Thanh đỏ bừng, trong lòng có thể nói là cực kỳ khó chịu.
“Ý tứ của phủ Trấn Quốc công bên kia ta cũng xem như nhìn rõ, ta còn nghe nói Vương thái y là Tĩnh An trưởng công chúa thỉnh tới.” Trâu thị cắn răng nói: “Chỉ sợ Thẩm Văn Kỳ chân trước vừa vào kinh, sau lưng Lục gia lập tức tới cầu hôn.”
Hứa hoàng hậu nhắm mắt xoa huyệt Thái Dương, “Thẩm Tam Nương có thể leo lên Lục gia, bổn cung cũng không nghĩ tới.”
“Thẩm Tam Nương nếu gả được vào Lục gia, chuyện này đối với Ngụy Vương điện hạ cũng không phải là chuyện gì tốt.”
“Tẩu tử nói mấy lời này bổn cung làm sao lại không rõ?” Hứa hoàng hậu xoa nhẹ giữa mày.
Có câu nói khi ngươi chán ghét một người, người đó cũng nhất định sẽ chán ghét ngươi, lời này đặt lên người Thẩm Chân và Hứa Ý Thanh quả thật là không thể thích hợp hơn.
Thẩm Chân chướng mắt Hứa Ý Thanh bao nhiêu, Hứa Ý Thanh cũng chướng mắt Thẩm Chân bấy nhiêu.
Hứa Ý Thanh tự đại bây giờ lại biết Lục Yến có tâm tư đối với Thẩm Chân, trong lòng đương nhiên càng thêm khó chịu.
Nàng ta nắm chặt nắm tay nói: “Nếu Thẩm Chân gả đến phủ Trấn Quốc công, vậy việc huynh trưởng bị thương chẳng lẽ cứ thế bỏ qua hay sao?”
“Im miệng!” Hốc mắt Trâu thị đỏ lên, bình tĩnh lại mới nói: “Thanh Thanh, con ra ngoài trước đi, mẫu thân còn có lời muốn tâm sự với nương nương, một nữ tử chưa xuất giá như con không thích hợp nghe những lời này.”
Hứa Ý Thanh đi rồi, Hứa hoàng hậu dẫn đầu mở miệng, “Đại phu ta giúp Đại Lang tìm tới nói như thế nào? Trước mắt thương thế ra sao?”
“Từ khi Uy Nhi biết mình bị thương ở chỗ đó, nó như biến thành kẻ điên vậy, đồ sứ trong phủ đều bị nó đập sạch, di nương trong viện cũng suýt chút nữa bị nó sống sờ sờ bóp chết.”
Trâu thị nức nở nói: “Mãi đến khi nương nương tìm đại phu vào phủ cảm xúc mới dần dần ổn định, đại phu kia cho nó dùng không ít thuốc kích thích, hai ngày trước cũng thử nghiệm rồi.”
“Sau đó thì sao?”
“Không có cảm giác, một chút cảm giác cũng không có.” Nước mắt Trâu thị chảy xuống, vỗ ngực nói: “Ta chỉ có duy nhất một nhi tử đó thôi! Ta đến cháu đích tôn còn chưa được bế lần nào!”
Dùng nhiều thuốc kích thích đều không có cảm giác, Trâu thị cũng hiểu rõ, hơn phân nửa là bị phế rồi.
Hứa hoàng hậu hít sâu một hơi, “Thần y trên đời nhiều như vậy, bổn cung nhất định sẽ tìm tới được một người cho Đại Lang, trước mắt điều quan trọng nhất là phải ổn định người trước, chỉ là thương thân thôi, không phải vẫn còn sống sao?”
Trâu thị vội vàng gật đầu, “Nương nương nói phải.”
Trâu thị đi rồi, Hứa hoàng hậu tuy không tức giận nhưng ánh mắt bà ta lại lạnh băng giống như tiết trời tháng chạp, khiến người ta nhìn vào không rét mà run. Một đám cung nữ thái giám im như ve sầu mùa đông, ho nhẹ một tiếng cũng chẳng dám.
Điện An Hoa mây đen giăng đầy, phủ Kinh Triệu lại là tinh không vạn lí.
Trung thu nghỉ hưu mộc ba ngày, mới vừa thượng trị, bên ngoài đã nghe được tiếng gõ trống ầm vang, các loại án ở huyện nha truyền lên chồng cao tới ước chừng nửa thước.
Lục Yến cúi đầu lật hồ sơ vụ án, mơ hồ có cảm giác người xung quanh đều đang nhìn chằm chằm hắn.
Lục Yến đặt hồ sơ vụ án lại lên trên bàn, nhíu mày nói: “Sao thế? Nhìn ta như vậy làm gì?”
Ánh mắt đảo quanh.
Lỗ tham quân cầm lấy hồ sơ vụ án, nhanh chân chạy ra cửa.
Mạnh Duy thấy sự không ổn, cũng cúi đầu, rối loạn nói: “Ta phải đưa mấy vụ án này tới tay Chu đại nhân thôi.”
Chỉ có Tôn Húc kéo khóe miệng, đi đến bên người Lục Yến thấp giọng nói: “Chúc mừng Lục đại nhân nha.”
Lục Yến nghiêng đầu, dù bận vẫn ung dung nhìn hắn một cái.
Ý cười của Tôn Húc càng đậm, “Thuộc hạ có một chuyện muốn hỏi.”
“Tôn đại nhân, mời nói thẳng.” Lục Yến nói.
“Tam Nương Thẩm gia biết vẽ chân dung đúng không?”
Tôn Húc tinh tường nhớ rõ, tháng mười năm trước Lục Yến mang tới một vị nữ họa sư, nữ họa sư kia toàn bộ hành trình đều mang mũ có rèm, cũng không thấy rõ chân dung.
Nhưng bởi vì hoạ kĩ của nàng cực tốt, thanh âm lại dễ nghe, eo cũng nhỏ, Tôn Húc vẫn nhớ tới bây giờ. Hai thân ảnh trong trí nhớ dần dần trùng khớp, cho dù Lục Yến không nói, Tôn Húc cũng đã có đáp án.
Ánh mắt Lục Yến nhíu lại, ra vẻ khó hiểu nhìn hắn một cái.