Trưởng nữ vừa sinh ra đã chết, là bị người ta hại chết, bằng trực giác của nữ nhân, Thôi Lãnh Hương liền cảm thấy chuyện này nhất định là do Chung Ly Sương làm, nhưng Phương Hành lại không làm gì Chung Ly Sương.
Phương Hành nói, cần phải có chứng cứ!
Con của nàng đã chết, còn muốn chứng cứ cái gì?
Quả nhiên trong lòng hắn vẫn còn nhớ thương yêu nữ Tuyệt Tình Cung kia, ngay cả cái chết của nữ nhi cũng có thể chịu đựng được.
Hắn trêu chọc nợ tình, lại muốn đòi nợ trên đầu con nàng.
Kể từ đó, mối quan hệ giữa Phương Hành và Thôi Lãnh Hương dần trở nên lãnh đạm, phu thê sống cùng một mái nhà, nhưng lại rất ít khi nói chuyện với nhau, đến nỗi lần này mang thai, cũng là vì Phí Thành sơn trang cần người thừa kế.
Nàng liền phải chiếm lấy cái danh phu nhân Phí Thành sơn trang, khiến Chung Ly Sương mãi mãi không có được, về sau, con nàng sẽ là người thừa kế Phí Thành sơn trang, còn về người nam nhân Phương Hành này…
Nhưng hiện tại lại nhảy ra một đứa trẻ, khiến trong lòng Thôi Lãnh Hương tràn ngập cảm giác bất an.
“Phu nhân……” Trữ Quan theo bản năng muốn giải thích, nhưng bị Phương Hành gọi lại: “Thời gian này ngươi đi đường vất vả rồi, đi nghỉ ngơi đi.”
Trữ Quan:……
Trong lòng hắn thở dài, đây là chuyện nhà của Phương trang chủ, hắn cũng không tiện mở miệng.
Nhưng trang chủ phu nhân lại hiểu lầm chính con ruột, ấn tượng đầu tiên với đứa trẻ không tốt, phải làm sao bây giờ?
Đứa trẻ đã ăn nhiều khổ như vậy, vốn tưởng rằng có thể trở về bên cạnh phụ mẫu, được sống hạnh phúc, nhưng mẫu thân lại hiểu lầm thân phận đứa trẻ, thật rắc rối.
Hơn nữa, trong giang hồ đều nói, phu thê Phương trang chủ vô cùng hòa hợp, ân ái vô song, hiện tại xem ra, cũng không được như vậy.
“Cùng ca ca đi nghỉ ngơi được không?” Trữ Quan hỏi Nam Chi, dưới loại tình huống này, đứa trẻ nên tránh đi.
Nam Chi nhìn thoáng qua phụ mẫu, gật gật đầu, bị Trữ Quan nắm đi rồi.
“Phu nhân……” Phương Hành nhìn thấy trên mặt đất xuất hiện vết máu, là máu Thôi Lãnh Hương nhỏ xuống.
Thôi Lãnh Hương vẫn luôn chịu đựng đau đớn, chịu đựng cơn co thắt, chờ đợi Phương Hành cho mình một lời giải thích, thậm chí cũng không cảm giác được chảy máu.
Phương Hành ôm nàng vào ngực, nhanh chóng đi về phòng, một bên nôn nóng hô: “Bà mụ, bà mụ……”
Xong rồi!
Trữ Quan đang nắm tay đứa trẻ nhìn cảnh tượng hỗn loạn kia, không nhịn được mà cúi đầu, lo lắng nhìn đứa trẻ…
Đứa trẻ vừa xuất hiện đã khiến trang chủ phu nhân sinh non, chỉ dựa vào điểm này, chỉ sợ trong lòng họ sẽ nảy sinh xa cách với đứa trẻ, đặc biệt là trang chủ phu nhân.
Nam Chi ngẩng đầu, hỏi Trữ Quan ca ca: “Ca ca, có phải mẫu thân sắp sinh bảo bảo không?”
“Đúng vậy, ngươi sắp có đệ đệ hoặc muội muội.” Thân phận của đứa trẻ này còn chưa được xác định, nhưng đứa trẻ trong bụng nhất định là con ruột của bọn họ.
Nam Chi lo lắng nói: “Ta muốn đến chỗ mẫu thân.”
Ai da, tiểu tổ tông của tôi ơi, lúc này cũng đừng đến làm người ta chướng mắt.
Trữ Quan an ủi nói: “Không sao đâu, trang chủ phu nhân võ công cao cường, nhất định sẽ không có việc gì.”
Nam Chi à một tiếng, chó con chạy theo sau, chó con đi đến bên cạnh Nam Chi, vẫy đuôi, bộ dáng vui vẻ, hoàn toàn không biết con người đang ưu sầu.
Thị nữ dẫn hai người đi đến một căn phòng, thị nữ có chút tò mò mà nhìn Nam Chi, nhưng cũng không có hỏi nhiều.
Nghe nói phu nhân là bởi vì đứa nhỏ này mới sinh non, đây không phải là con riêng của trang chủ đấy chứ, khó trách phu nhân lại tức giận mà sinh non.
Trữ Quan cảm nhận được ánh mắt của thị nữ, không nhịn được mà nhíu mày, tại sao lại trở nên như vậy?
Đứa trẻ cũng không làm gì sai, vì sao lại dùng ánh mắt như vậy mà nhìn đứa trẻ?
Mẹ kiếp!
Một cổ tức giận nảy lên trong lòng Trữ Quan, mấy tháng ở chung, Trữ Quan đối với con chó con cả ngày chỉ biết sủa gâu gâu cũng còn có cảm tình, huống hồ là với đứa trẻ.
Sớm biết thế này, hắn đã không mang cô đến Phí Thành sơn trang.
Ít nhất cũng phải chờ trang chủ phu nhân sinh xong.
Nhưng mà nếu sau khi sinh xong, đứa trẻ này lại không còn chỗ đứng, người ta sẽ càng để ý đứa trẻ mới sinh hơn.
Trái phải, đều không được.
Trữ Quan nhìn đứa trẻ ngây thơ không biết gì mà thở dài trong lòng, hắn cảm thấy gần đây mình thở dài thật nhiều, tuổi còn trẻ mà đã ưu sầu.
Đã đến lúc phải viết thư cho lão đạo sĩ.