Huấn luyện viên đánh đôi không có thời gian dễ hướng dẫn từng người, sau khi sắp xếp xong chỗ luyện tập thì cũng đứng một bên xem, chỉ khi cần mới đi tới.
Cậu luyện tập một hồi, đột nhiên Hà Thị Bích đi tới cạnh cậu: “Tôi với cậu phối hợp đi.”
Cậu quay đầu nhìn Hà Thị Bích, cảm thấy quái lạ, lại nhìn sang hướng khác, thấy cộng sự của Hà Thị Bích lườm mình, không nói gì, vẫn im lặng luyện tập.
Cậu không nhiều lời, thật sự bắt đầu phối hợp luyện tập với Hà Thị Bích.
Coi như không luyện sự ăn ý với Hà Thị Bích thì cũng có thể luyện tập một chút về năng lực tùy cơ ứng biến. Khi đồng đội có dấu hiệu đi xuống cậu có thể sẽ phối hợp được.
Điều cậu không ngờ được là, năng lực phối hợp của Hà Thị Bích rất đáng sợ.
Cả quá trình cậu không có bất cứ thứ gì gắn kết với Hà Thị Bích, nhưng hắn lại phối hợp được với cậu một cái rất hoàn mỹ.
Cái cảm giác phối hợp im lặng này, khiến cậu thấy giống như mình đã quen hắn từ rất lâu, thậm chí giữa hai người có một sự ăn ý không khác gì Hầu Mạch.
Phải biết rằng, bọn họ vừa phối hợp nhau mười mấy phút mà thôi.
Cậu cảm thấy người này hiểu mình.
Dù cậu quyết đoán như thế nào, dù vô thích làm ra những phản ứng quái lạ gì, Hà Thị Bích đều đón nhận được cả.
Hà Thị Bích có thể mở đường cho cậu, dự đoán bóng có đến chỗ cậu hay không, bóng nào cậu nên bắt, bóng nào Hà Thị Bích sẽ bắt, hắn rất rõ ràng.
Hà Thị Bích không tranh không đoạt, thậm chí có một tinh thần nhường nhịn, toàn bộ quá trình chỉ có một động tác: Phối hợp cậu, tìm kiếm cho cậu, tạo cơ hội cho cậu, để cậu phát huy tốt nhất có thể.
Khiến cho người được phối hợp cảm thấy cực kỳ dễ chịu.
Điều đó khiến cậu nghĩ đến một từ: Khéo hiểu lòng người.
Nếu như cậu add wechat Hà Thị Bích thì sẽ đổi cho hắn một cái tên thật phong phú, nói không chừng sẽ sửa thành: Liều Mạng Để Chiều Theo Ý Người.
Cậu cực kỳ hợp người này.
Rất ít khi Tùy Hầu Ngọc thật sự khen ai, nhưng lần này kiềm lòng không được phải quay sang nói với Hà Thị Bích: “Được đấy!”
Hà Thị Bích vẫn kiểu khoảng cách, nhỏ giọng nói: “Tôi đánh đơn dễ như ăn kẹo.”
“Nhưng cậu phối hợp với tôi vẫn rất ổn.”
“Tôi phối hợp với ai cũng được cả.” Hà Thị Bích nói, hắn hơi liếc mắt sang: “Nhưng mà huấn luyện viên cứ bắt tôi phải đánh đôi với hắn ta, cậu nhìn cái mặt đấy có thối không, giống như ai thiếu tám trăm vạn không chịu trả.”
Tùy Hầu Ngọc không nói gì nữa, chỉ nhìn Hà Thị Bích.
Anh hai à, mặt anh cũng không kém gì đâu, còn không biết xấu hổ nói người ta mặt thối là sao?
Lúc này các đội khác lấy công cụ tập luyện ra, một đám đứng ở bên phía kia bắt đầu tập đứng ở những vị trí khác nhau để phát bóng góc trong, bóng ngoài.
Tùy Hầu Ngọc vừa đi vừa nói với Hà Thị Bích, luyện tập một hồi còn thảo luận rất chăm chú.
Lúc Hầu Mạch đi ra thì có ghé vào tai Tùy Hầu Ngọc nói: “Tôi xin huấn luyện viên Hoàng rồi, thầy đặc cách chúng ta đổi phòng ngủ, tôi mới đem đồ của cậu dọn vào phòng tôi rồi. Bạn cùng phòng của tôi tốt lắm, cũng hợp tác chuyển xuống tầng ba luôn.”
Phải chuyển bây giờ, chứ để lát nữa học viên khác biết thì kiểu gì cũng làm ầm lên đòi đổi phòng ngủ.
Nhân lúc mọi người không để ý đổi phòng nhanh, tốc chiến tốc thắng, sau này đừng đề cập đến chuyện này nữa là được.
“Ừm.” Tùy Hầu ngọc nghĩ nghĩ, rồi lên tiếng chào Hà Thị Bích rồi đi,
Không biết có phải do Hà Thị Bích khá dị, hay do gương mặt hắn cản duyên mà tất cả học sinh không ai ngồi với hắn lúc ăn cơm cả. Ngay cả người cộng sự đánh đôi, cũng ngồi lệch đi cách đó không xa lắm.
Tùy Hầu Ngọc và Hầu Mạch đến ngồi, cộng sự đánh đôi của hắn có nhìn sang phía họ một chút, tay cầm đũa hơi dừng lại.
Tùy Hầu Ngọc thì không để ý đến người kia, chỉ nói với Hà Thị Bích vụ chuyển phòng ngủ.
Hà Thị Bích gật đầu: “Được, tôi biết rồi.”
Bọn họ vốn cũng không quen, đổi thì đổi.
Tùy Hầu Ngọc do dự một hồi mới nói: “Cậu cho tôi xin liên lạc với.”
Hầu Mạch vốn còn đang cà lơ phất phơ, nghe thấy Tùy Hầu Ngọc xin liên lạc người ta thì lập tức ngồi thẳng lưng lại.
Còn chủ động xin liên lạc với người ta sao?
Chắc chắn là được Tùy Hầu Ngọc cực kỳ xem trọng rồi,
Nếu trước kia hắn sẽ không cảm thấy gì, nhưng từ khi biết cậu không thẳng hoàn toàn thì Hầu Mạch đã cảnh giác.
Dường như Hà Thị Bích cũng bất ngờ, nhưng vẫn đồng ý: “Được, để tôi ghi cho cậu.”
Nói rồi, lấy từ trong túi ra một ây bút.
Tùy Hầu Ngọc rất ngạc nhiên: “Còn mang cả bút bên người à?”
“Trí nhớ tôi không tốt lắm, không nhớ được cái quan trọng cho nên nếu huấn luyện viên nói tôi cái gì tôi sẽ ghi xuống.” Hà Thị Bích vén tay áo lên, cho bọn họ nhìn cánh tay mình, trên cánh tay thật sự có viết vài đoạn chữ.
“À, được.” Tùy Hầu Ngọc vươn tay ra, Hà Thị Bích thuận thế kéo mu bàn tay cậu rồi viết lên một dãy số.
Giống như bọn họ đánh tennis, lòng bàn tay nắm chảy mồ hôi.
Trong thoáng chốc Hầu Mạch nhìn thấy còn tranh thủ nói rằng: “Thật ra cái số này tôi có thể học thuộc được.”
Nhưng nói ra thì đã muộn, Hà Thị Bích hạ bút viết được ba số, khi nghe nói thế thì dừng lại nhìn về phía Hầu Mạch.
Tùy Hầu Ngọc nhìn hai người xong rồi nói: “Không có gì đâu, cứ viết đi.”
Hầu Mạch không xen vào nữa.
Hà Thị Bích nắm vuốt đầu ngón tay Tùy Hầu Ngọc, viết lên chuỗi số: “Số của tôi, nick Wechat cũng là cái này.”
Tùy Hầu Ngọc rút tay lại nhìn một chút: “Ừm, tôi về phòng sẽ nhớ kỹ.”
Hầu Mạch thấy đầu ngón tay của Tùy Hầu Ngọc bị bóp một chút, khó chịu đến mức ôm tim. Hắn cố gắng kìm nén đến lúc cơm nước xong xuôi rồi mới dắt Tùy Hầu Ngọc về phòng ngủ.
Sau khi Tùy Hầu Ngọc về phòng, tìm giấy bút để ghi dãy số xuống.
Hầu Mạch nhìn cậu viết xong thì dắt cậu đi rửa tay, thậm chí còn chủ động giúp cậu xoa xoa nắn nắn đầu ngón tay, lau rửa đến nửa ngày.
Vòi nước ở đây hỏng hóc nhưng vẫn xoay chốt mở được, cái chốt đã bị mài đi mất sơn, lộ ra sáng bóng, trên ống nước loang lổ màu.
Áp suất vòi nước không ổn định, nên cứ phun từng đợt lại từng đợt.
Tay hai người chồng lên nhau phía dưới vòi nước, xoa tới xoa lui.
Tùy Hầu Ngọc quay đầu nhìn Hầu Mạch một chút, bất đắc dĩ phải giải thích: “Chẳng qua tôi thấy kinh nghiệm đánh đôi của cậu ta phong phú, hỏi một chút để có kinh nghiệm thôi”
“Kinh nghiệm của huấn luyện viên Vương cũng đủ mà.”
“Nhưng cách phối hợp của cậu ta rất giỏi, tôi muốn hỏi.”
“Tôi cũng giỏi mà…” Oan quá đi mất.
“Ừm!” Tùy Hầu Ngọc không thể không chịu thua: “Cậu giỏi nhất!”
“Cậu không hiểu chỗ nào hỏi tôi là được rồi, hỏi người khác làm gì?”
“Để đánh cùng với cậu tốt hơn thôi chứ sao.”
Hầu Mạch vẫn ghen như cũ: “Sao thế được, cộng sự của cậu bị tổn thương trong lòng rồi này.”
“Vậy để tôi xoa cho nhé?” Tùy Hầu Ngọc tắt nước, quay đầu lại hỏi hắn.
Cơn ghen của Hầu Mạch cuối cùng cũng bớt được một chút: “Xoa kiểu gì?”
“Chờ đêm đi ngủ ấy.” Đột nhiên Tùy Hầu Ngọc nhích đến bên tai hắn nói: “Xoa cái chỗ màu hồng phấn ý.”
Đây là lần đầu tiên Tùy Hầu Ngọc nói giọng điệu đó với Hầu Mạch.
Mặc dù quan hệ của hai người còn cách một tầng cửa sổ giấy, Tùy Hầu Ngọc vẫn còn hay kiểu ‘bị đuổi bị ép” nhưng mà lần này vì dỗ Hầu Mạch, nên khó có được một lời lẳng lơ như thế.
Hầu Mạch nghe xong cuối cùng cũng bật cười: “Cậu? Xoa xong là cậu ngủ mất luôn.”
Đây mới là vấn đề, Tùy Hầu Ngọc nghĩ nghĩ rồi nói: “Vậy cậu gọi tôi dậy, nhất định tôi phải xoa đến khi vết thương cậu lành mới thôi.”
“Xoa cách lớp quần áo à?”
“Làm như thế thì lành vết thương được không?”
“Chắc là không đâu, nhưng nếu hôn một cái có khi sẽ khỏe lại luôn.”
“Chờ tôi nghĩ thử đã.” Tùy Hầu Ngọc lắc lắc nước trên tay rồi đi ra ngoài.
Hầu Mạch thấy cậu đi ra, ánh mắt giống như cái ao, đục không chịu được, trong đầu toàn là những thứ ô uế.
Đột nhiên chạy tới, lấy tay kéo Tùy Hầu Ngọc chạy về phía phòng ngủ.