Hoàng Văn Hiền đáp vô cùng sảng khoái.
Mỹ nhân lui về phía sau một bước, hướng hắn vái một cái thật sâu, chậm rãi nói: “Đa tạ Hoàng tiên sinh chỉ điểm, tiểu nữ tử họ Lư, có một đệ đệ tên Vân, xá đệ ngưỡng mộ tiên sinh đã lâu, mấy câu nói này đều là đệ ấy nhờ tiểu nữ hỏi ngài.” Nàng nói rất chậm, rất chậm, để cho Hoàng Văn Hiền có thể tiếp thu hết lời của nàng.
Cuối cùng, Hoàng Văn Hiền định thần lại.
Hắn nhìn chằm chằm mỹ nhân trước mắt này.
Nhìn kỹ như vậy, hắn đột nhiên phát hiện, mỹ nhân này cùng học trò người Hán Dương hôm qua đến bái sư kia có vài nét tương đồng.
Học trò đó hình như họ Lư…
Tiểu cô nương này nói nàng thay đệ đệ Lư Vân của mình tới hỏi câu hỏi. Học sinh ngày hôm qua bị hắn đuổi đi cũng gọi là Lư Vân!
Đột nhiên Hoàng tiên sinh hiểu rõ dụng ý của mỹ nhân trước mắt này rồi!
Đúng rồi, ba câu hỏi kia của nàng tuy là mời hắn giải thích nghĩa, nhưng không phải là đang châm chọc hắn, chỉ trích thời điểm hắn mắng chửi người không biết rõ chuyện, chỉ bằng hồ ngôn loạn ngữ liền quả quyết hủy đi nhân phẩm một người, triệt tiền đồ của người ta hay sao!
Chuyện này tuy bé, bất quá là hắn trách mắng một hậu bối có nhân phẩm không tốt, nhưng lớn mà nói lại là thị phi bất phân, biết người không rõ, biện sự bất minh, dưới tình huống còn chưa biết đúng sai đã quả quyết phủ định một người, thực là mất đi sự khoan thứ của thánh nhân.
Hoàng tiên sinh là một người thông minh quả quyết, lập tức hắn gật đầu một cái nghiêm túc nói: “Tiểu cô nương nói chí phải. Đệ đệ kia của cô nương ngày mai để cho hắn đến phủ ta một chuyến.”
Hắn hướng người hầu bên người gật đầu một cái.
Người hầu kia lập tức cầm một cái thiệp bằng mộc phiến đưa cho Lư Oanh. Sau đó người hầu kia quát một tiếng nhẹ, xe bò của Hoàng Văn Hiền liền lướt qua Lư Oanh, từ từ đi xa.
Lúc lướt qua Lư Oanh, Hoàng Văn Hiền quay đầu lại nhìn nàng một cái, âm thầm suy nghĩ: Tiểu nha đầu này thật đúng là thông tuệ hơn người!
Lấy tài trí của nàng tất nhiên nếu không phải do nàng ăn mặc hoa thịnh như thế, lại chắn xe ở trước mặt mọi người, hắn cũng sẽ không kiên nhẫn dừng xe như vậy cùng nàng thảo luận.
Mà mỗi một câu nàng nói như vậy đều là mượn chính miệng hắn khuyên giải bản thân. Nàng cho hắn biết hắn đã bị người ta lừa gạt, là tin nhầm tiểu nhân, như vậy chính là một người có tội, hắn là đại nho đương thời cũng nên cho người ta một con đường sống. Huống chi hắn căn bản không điều tra hiểu chuyện?
Quan trọng nhất là, tiểu cô nương này từng câu từng chữ nhắc nhở hắn mà lại không chút nào tổn hại đến tôn nghiêm của hắn, không mang tới bất kỳ hoài nghi nào cho người đứng xem xung quanh, cũng không gợi lên lời đàm tiếu nào.
Thật đúng là thông minh hơn người.
Bất tri bất giác Hoàng Văn Hiền nổi lên chút hảo cảm đối với Lư Vân.
Lư Oanh đưa mắt nhìn Hoàng Văn Hiền đã rời đi, xoay người đi về nhà.
Nàng hơi mệt, vì hỏi thăm động tĩnh của Hoàng Văn Hiền nàng tốn mất mười mấy đồng tiền .
Lúc chạng vạng tối Lư Vân trở lại.
Vừa vào viện, cậu liền cúi thấp đầu.
Lư Oanh liếc một cái sau đó không để ý tới, cũng không khuyên nhủ.
Lư Vân tự mình vội vàng nấu cơm nấu nước, bận được một lúc, một mực chờ tỷ tỷ hỏi thăm, mới ủy khuất nói: “Tỷ, bọn họ đều chê cười đệ.”
Mím chặt môi, Lư Vân cơ hồ sắp khóc, “Còn có người mắng đệ, đẩy đệ…”
Lư Oanh quay đầu nhìn cậu.
Giữa trời chiều quang, mâu quang nàng có chút lạnh, lãnh ý này làm cho Lư Vân vẻ mặt đưa đám cúi đầu thật thấp cũng ngây dại. Nhìn chằm chằm cậu, Lư Oanh nhàn nhạt hỏi: “Đại trượng phu co được dãn được là ý gì?”
Lư Vân cúi đầu, lặng lẽ lau đi nước nơi khóe mắt.
Lúc này, Lư Oanh lại hỏi: “Năm xưa Hàn Tín vì sao phải chịu đựng nhục nhã? Tại sao hắn không khóc lớn một trận, hoặc núp ở cái góc nào tự oán người? “
Đầu của Lư Vân càng thấp hơn.
Lư Oanh trừng cậu một cái, thanh âm lúc này mới chậm lại, “Biết mình sai ở chỗ nào không?”
Lư Vân cúi đầu, nói: “Tỷ, đệ là nam tử hán đại trượng phu, sau này cũng không khóc nữa, cũng không tức giận.”
Lư Oanh ừ một tiếng, từ trong ngực móc ra khối mộc bài đưa cho Lư Vân, nói: “Hoàng tiên sinh nói để cho đệ ngày mai đi đến đó một chuyến.”
Hả?
Lư Vân nhanh chóng ngẩng đầu lên, không dám tin nhìn tỷ tỷ mình, chầm chậm, khóe miệng của cậu càng ngày càng cong, lau nước mắt, Lư Vân đỏ mặt xấu hổ nói: “Đệ… đệ, sau này sẽ không như thế nữa đâu.”
Lư Oanh ừ một tiếng, lại nói: “Ngày mai lúc đệ đi vào nhà của Hoàng tiên sinh, nhất định phải đi thật nghênh ngang, đi thời điểm người biết càng nhiều càng tốt. Lúc rời đi nhất định phải để Hoàng công phái quản sự đưa đệ ra cửa. Nhớ, bất kể đệ dùng cách gì, khích tướng cũng được, nói điều kiện cũng được, đắc tội Hoàng tiên sinh cũng được, cuối cùng làm cho hắn sai quản sự hoặc thϊếp thân người làm khách khí đưa đệ ra cửa.”
Nhìn Lư Vân nàng giải thích: “Như vậy có thể để cho những người mắng đệ hiểu, Hoàng tiên sinh cố ý thu hồi lời nói ra ngày hôm qua, thái độ hắn ta đối với đệ đã thay đổi.” Dĩ nhiên, nếu như Hoàng Văn Hiền nguyện ý nói xin lỗi Lư Vân trước mặt mọi người là tốt nhất, nhưng theo Lư Oanh nghĩ, nói xin lỗi sợ là không dễ dàng.
Thấy Lư Vân gật đầu, Lư Oanh lại nói: “Nếu như có thể, đệ cũng có thể dò xét thử Hoàng tiên sinh, xem một chút là ai ở sau lưng nói xấu đệ” Bất quá điểm này nàng đoán chừng rất khó, Lư Vân trước mặt Hoàng tiên sinh khẳng định không nói ra được, cũng không dám, không am hiểu dò xét. Chẳng qua là bất kể hắn có làm hay không, Lư Oanh đều phải ép buộc hắn một chút.
Lư Vân lại gật đầu một cái.
Lư Oanh nhìn đệ đệ dị thường ngoan ngoãn, vừa dọn thức ăn vừa nói: “Ăn cơm trước đi. Tỷ đã chọn cho đệ một vị đại nho làm tiên sinh.”
Vừa nói lời này ra, Lư Vân ngu ngơ ngẩng đầu nhìn tỷ tỷ. Cậu buồn bực thầm nghĩ: Tỷ tỷ nói đã nhìn trúng một vị đại nho? Tỷ tỷ lấy đâu ra có thể nhìn trúng một vị đại nho, còn để cho đại nho kia thu cậu làm đệ tử?
Lần này Thành Đô có bao nhiêu học sinh tới? Tất cả học sinh đều muốn trở thành đệ tử của các đại nho, nhưng ai cũng biết đó là khó khăn muôn vàn. Huống chi, Lư Vân còn bị Hoàng tiên sinh mắng trước bao nhiêu người, nghĩ cũng đừng nghĩ cũng biết độ khó bao lớn. Tỷ tỷ nói khẳng định như vậy, chẳng lẽ? Nghĩ tới đây, Lư Vân mở lớn cặp mắt, nghĩ ngợi: Chẳng lẽ tỷ tỷ muốn thông qua quý nhân kia?
ღ Chương 102: Nạp thϊếp? ღ