Tống Lăng ngắt lời ông: “Tôi biết ông là cha của Chu Vân Khiêm.”
Ông Chu sửng sốt, mãi mới kịp phản ứng lại: “Cậu, cậu biết từ khi nào?”
Tống Lăng nhìn ông Chu một cách thờ ơ: “Mười năm trước.”
Trái tim ông Chu từ từ chìm xuống.
Cũng đúng, Chu Vân Khiêm là một người bạo lực, Tống Lăng sao có thể không điều tra rõ ràng gốc gác của Chu Vân Khiêm được.
Tuy ngoài dự đoán nhưng cũng hợp tình hợp lý.
Ông Chu chấp nhận số phận nhắm mắt lại: “Cậu cố ý để Thanh Lạc ở lại, cậu muốn sao đây?”
Tống Lăng mỉm cười chế giễu: “Tôi muốn gì thì cần gì phải đợi đến ngày hôm nay?”
Ông Chu thở dài.
Hôm đó tuyết rơi dày, Tống Lăng giúp ông ta một tay, cho đến hiện tại, bọn họ chỉ gặp mặt được mấy lần, quả thật Tống Lăng cũng chẳng làm gì kì lạ với ông.
Ông Chu: “Vân Khiêm đã vào tù rồi, cũng đã chịu hình phạt rồi, nếu mấy người muốn lão già mục nát tôi đây phải ra sao thì cứ việc.”
Tống Lăng khinh thường khẽ hừ một cái, ngữ khí vẫn hờ hững như thường: “Chu Vân Khiêm để ông ở lại đây, còn vợ con lại đưa ra nước ngoài, vì cho rằng Tống Cẩm Dịch sẽ bỏ qua cho bọn họ.”
Tâm trạng ông Chu bỗng dưng kích động: “Là tôi không muốn đi, tôi không quen với cuộc sống ở nước ngoài.”
Tống Lăng cười như không cười nói: “Thế à?”
Miệng ông Chu hết mở ra lại khép vào, khép vào lại mở ra, cuối cùng một câu cũng không nói nên lời, chán nản ngồi tựa trên ghế.
“Tài khoản đen của tập đoàn Bảo Mộc quá nhiều, nếu mà toàn bộ đều bị bại lộ, e là con trai ông lại phải ngồi tù thêm mười mấy năm.”
Giọng nói của Tống Lăng vẫn thờ ơ như cũ, giống như đang nói một chuyện còn bình thường hơn cả bình thường.
Ông Chu ngẩn người ở ghế sau, đợi đến khi ông hồi thần lại thì xe của Tống Lăng đã dừng lại rồi: “Đến rồi, xuống xe đi.”
Ông Chu nhìn ra ngoài cửa sổ, chiếc xe đã đậu ở tầng dưới tòa nhà của ông.
Ông Chu ra khỏi xe, bước được hai bước thì quay đầu lại hỏi: “Cậu muốn làm gì?”
Tống Lăng: “Ông đã từng giúp chú Chu, vậy nên tôi muốn nói với ông rằng, nếu Chu Vân Khiêm tự thú hoặc khai thật, có lẽ vẫn kịp ra ngoài để chăm sóc ông trước lúc lâm chung.”
Tống Lăng biết rằng hắn không phải là một người tốt theo nghĩa đen, nhưng hắn nguyện suy nghĩ thay Thanh Lạc.
Ông Chu có ơn với Thanh Lạc, nếu hắn là Thanh Lạc, cũng sẽ không mong muốn nhìn thấy cảnh người già neo đơn sống hết quãng đời còn lại.
Đây chính là sự khoan dung lớn nhất của hắn đối với Chu Vân Khiêm.
*
Khi Tống Lăng trở về nhà Chu Thanh Lạc, Chu Thủ Lâm đã ngủ rồi, Chu Thanh Lạc tay cầm điện thoại nghiêng người ngủ thiếp đi trên ghế sofa, nhưng đèn vẫn còn sáng.
Tống Lăng nhẹ nhàng đóng cửa, tim mềm nhũn.
Chưa từng có ai để đèn chờ hắn.
Hắn nhẹ nhàng bước đến bên cạnh Chu Thanh Lạc, lấy một chiếc ghế ngồi xuống bên cạnh cậu, yên lặng ngắm cậu.
Người này vừa ấm áp vừa mềm lòng, thỉnh thoảng cũng dỗi trời dỗi đất, mồm miệng lanh lợi, nhưng lúc hắn trêu trọc thì miệng cậu lại ngốc muốn chết, thường không nói lại được, chỉ biết nén đến đỏ mặt mãi lâu sau mới phun ra một chữ “Cút”.
Lông mi vô cùng dài, hình như cậu ngủ không ngon giấc, đôi mắt khẽ động, hàng mi cũng run theo, thật khiến cho người ta yêu thích.
Thanh Lạc tốt như vậy xứng đáng có được tất cả những gì tốt đẹp nhất trên thế giới.
Tống Lăng mặt mũi mang ý cười gảy nhẹ xuống mặt cậu, nhưng nào ngờ lại đánh thức người đó.
Chu Thanh Lạc lim dim mở mắt, thấy đó là Tống Lăng liền mỉm cười: “Anh về rồi.”
Chu Thanh Lạc không biết phải mở miệng như thế nào về việc Tống Cẩm Dịch đăng bài trên Weibo.
Cậu vừa mới dọn dẹp xong thì Tiêu Tả gọi điện đến bảo Tống Cẩm Dịch đăng Weibo rồi, nhất định không được để Tống Lăng lên mạng, bọn họ ra sức gọi thủy quân loại bỏ hotsearch, nhưng đối phương cũng không chịu bỏ qua, không có ý định để chuyện này bị dập xuống.
Tống Cẩm Dịch: 【Nick【。】 trên mạng Ngôi Sao là Tống Lăng em trai tôi, em ấy bị bệnh tâm thần nghiêm trọng, mong mọi người hãy tha thứ cho những sai lầm của em ấy, là một người anh trai, tôi sẵn sàng quyên góp số tiền tương tự cho quỹ từ thiện.】
Ngay khi Weibo của Tống Cẩm Dịch xuất hiện liền lập tức gây náo động.
Đồng thời, các sổ khám bệnh về các bệnh tâm thần khác nhau của Tống Lăng lan truyền nhanh chóng trên Internet.
Trong nháy mắt, hình tượng Tống Lăng trên mạng, từ một anh đẹp trai, thẳng thắn, đáng yêu level max biến thành một tên tâm lí biến thái có khuynh hướng phản xã hội.
Mấy hôm trước còn tâng bốc cao bao nhiêu thì bây giờ dẫm đạp tàn nhẫn bấy nhiêu.
Mọi người đều nói rút dây mạng là ổn rồi, nhưng bây giờ có ai mà rút dây mạng thì có thể sống chứ?
Chắc chắn đồng nghiệp hiện tại của Tống Lăng, bạn bè trong quán cà phê, thậm chí là người từng có duyên gặp Tống Lăng một lần đều biết về quá khứ đen tối âm u của hắn.
Tống Cẩm Dịch thực sự biến thái.
Cách tốt nhất để tiêu diệt một người là để cho người đó có tất cả mọi thứ, sau đó đánh bại người ta trở lại nguyên hình.
Hắn dựa vào phương thức này để có được cuộc sống mới, thì cũng nên để phương thức đó hủy diệt hắn.
Ngành truyện tranh ở thành phố Thanh Lăng cũng chỉ là một ngành rất nhỏ, mạng Ngôi Sao cũng chỉ là một trang web rất nhỏ, thuế nộp hằng năm cũng không bằng số lẻ của tập đoàn Bảo Mộc.
Tống Lăng vừa mới nhận được sự công nhận và yêu thích của mọi người trong một nhóm nhỏ, y phải dùng phương pháp hủy diệt mạnh mẽ hơn nữa.
Tống Lăng ngồi cạnh cậu, ôm lấy bả vai của cậu rồi hôn lên mặt cậu một cái.
Mặt Tống Lăng lạnh ngắt, còn má Chu Thanh Lạc thì lại nóng rực, cậu kề sát má Tống Lăng, ôm lấy hắn: “Bên ngoài chắc lạnh lắm nhỉ?”
Tống Lăng: “Vẫn ổn, sao em không vào trong phòng ngủ?”
Chu Thanh Lạc thuận thế dựa vào trong lòng hắn, ôm lấy eo hắn: “Em đợi anh mà.”
“Lại thả thính anh?”
Chu Thanh Lạc đứng dậy, xoay người bước đến ngồi trên đùi Tống Lăng, hai tay ôm cổ Tống Lăng, áp trán mình vào trán hắn, chóp mũi nhẹ nhàng cọ cọ vào mũi hắn, hôn lên môi hắn: “A Lăng, em yêu anh, bất kể có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì em vẫn sẽ ở bên cạnh anh.”
Tống Lăng không ngờ rằng mình sẽ có được phúc lợi ban đêm như vậy, hắn chỉ hỏi một câu mà Chu Thanh Lạc lại coi đó như lời ám chỉ, thế mà lại như đang trêu ghẹo lại hắn.
Tống Lăng nghiến răng, ôm bắp đùi cậu, đứng dậy khỏi trên sofa.
Chu Thanh Lạc thấp giọng kêu lên một tiếng, sợ hãi ôm chặt cổ Tống Lăng, giống như đồ trang sức treo trên người hắn.
Khi cánh cửa đóng lại, mọi thứ đều không phải do cậu làm chủ nữa rồi.
Tống Lăng không thoả mãn với cách cậu gọi hắn thân mật là “A Lăng”, thay đổi thủ đoạn dụ cậu gọi nhiều kiểu hơn.
Ví dụ, giữ chân của cậu, vào nửa không ra, buộc cậu phải gọi hắn là anh trai.
Ví dụ như cúi đầu ngậm lấy cậu, chạm nhẹ vào rồi cắn, buộc cậu gọi là chồng.
Hắn đem hết tất cả bản lĩnh của mình ra để để cậu phải nộp vũ khí đầu hàng.
Chu Thanh Lạc nghiến răng nắm lấy tấm ga trải giường, nóng nảy chống cự lại hắn một cách bướng bỉnh, nhưng cũng chỉ vô ích mà thôi, cuối cùng vẫn phải ngoan ngoãn đi vào khuôn khổ, vùi vào trong ngực của người ta, thấp giọng gọi một tiếng: “Chồng ơi.”
Tống Lăng nhìn chằm chằm vào mắt cậu, hôn cậu, hoà vào một thể với cậu thật sâu.
Sau khi mọi thứ yên tĩnh lại, hai người chen chúc, ôm nhau thật chặt trên giường đôi.
“Thanh Lạc, anh yêu em.”
“Em cũng yêu anh.” Chu Thanh Lạc rúc vào trong lòng hắn, nắm ngón tay hắn: “Cho dù có chuyện gì xảy ra, người khác nói về anh như thế nào, em vẫn sẽ yêu anh, không bao giờ rời bỏ anh.”