Hứa Minh Tâm nghe thấy câu này thì đã yên lòng trở lại.
Chỉ cần Cố Gia Huy không sao là tốt rồi.
“Cháu liên lạc với Khương Tuấn mà cũng không được, chú An gọi cho ai vậy?”
“Quản lý của đối phương.”
Chú An cười cười.
Trong lòng Hứa Minh Tâm vẫn có chút nghi ngờ, rõ ràng cô thấy địa chỉ liên hệ là cô Thanh Vân…
Sao lại là quản lý được chứ?
Vì sao chú An lại lừa mình?
Trong lòng Hứa Minh Tâm có chút không yên, cuối cùng cô không dám nghĩ thêm gì nữa mà đi về ký túc xá một mình.
Cô đột nhiên cảm thấy ký túc xá trống rỗng vô cùng, đến một người nói chuyện cũng không có.
Bạch Thư Hân đi công tác hai ngày nên nghỉ thứ hai, cô ấy về tới ký túc xá ngủ bù.
Bạch Thư Hân thấy vẻ mặt của Hứa Minh Tâm không được tốt cho lắm nên mở miệng hỏi thăm.
Hứa Minh Tâm một năm một mười nói cho Bạch Thư Hân biết chuyện Cố Gia Huy mất tích.
Bạch Thư Hân nhíu mày: “Không có tín hiệu ư, thời đại nào rồi mà còn không có tín hiệu?”
“Tớ cũng không biết nữa.”
Trái tim của Hứa Minh Tâm rất hỗn loạn, đột nhiên cô cảm thấy mình chưa từng hiểu rõ Cố Gia Huy.
Bạch Thư Hân cũng không dám nói nặng, cô ấy sợ Hứa Minh Tâm sẽ nghĩ lung tung.
Điều mà Bạch Thư Hân có thể làm bây giờ chính là làm bạn với Hứa Minh Tâm, sợ cô ở một mình sẽ không chịu nổi.
Bạch Thư Hân dẫn Hứa Minh Tâm đi ăn, đi mua đồ mới.
“Tiền sinh hoạt của tớ được gửi tới rồi, cậu cũng đừng khách sáo. Tiền này mà không xài mau là tớ sẽ khó chịu đấy.”