Lục Hàm Chi nói tới đây là ngừng, không tiếp tục đào sâu thêm.
Hoàng đế sau khi nghe xong thì cau mày: “Trẫm nhớ là lệnh bài của trắc phi chỉ là thẻ đồng, mỗi tháng vào cung ba lần. Hiện tại gần hết tháng giêng rồi, không phải đã hết số lần được thăm rồi sao?”
Thái Tử lập tức quỳ xuống trước mặt Hoàng đế nhận tội: “Là lỗi của nhi thần, lo rằng mẫu hậu ở trong cung không khỏe nên nhi thần đã bảo Uyển Nhi vào cung nhiều một chút.”
Hoàng đế hừ lạnh: “Trẫm phế Hậu mục đích là để nàng ta tự suy ngẫm lại, bớt hỏi chuyện ngoài cung. Nàng ta thì hay rồi, còn có vẻ khá tò mò chuyện ngoài cung? Trẫm ban cho trắc phi của Thái Tử lệnh bài là để nó có thể đi vào hậu cung chứ không phải làm loạn ở hậu cung. Nếu nó không đi đứng cho tử tế nổi thì sau này đừng tới nữa. Người đâu! Tịch thu lệnh bài của trắc phi, cấm túc ở phủ Thái Tử hai tháng, phạt Thái Tử nửa năm bổng lộc, cùng với Phế Hậu nghiêm túc suy ngẫm lại đi!”
Dứt lời, Hoàng đế lập tức rời khỏi Thần Hi Các.
Thái Tử cúi đầu về hướng Hoàng đế rời đi, hô to: “Nhi thần lãnh chỉ!”
Sau khi tiễn lão đi, hắn ta đứng dậy nhìn về phía Vũ Văn Mân, biểu cảm hết sức phức tạp.
Lục Hàm Chi trái lại an ủi hắn ta vài câu: “Lần này Hoàng Thượng xử phạt khó tránh hơi nặng, tịch thu lệnh bài của Uyển Nhi muội muội, sau này làm sao muội ấy vào cung thăm Hoàng Hậu nương nương được? Càng không nên phạt bổng lộc của Thái Tử điện hạ, tiểu Thế Tôn sắp chào đời rồi, để thiếu thốn như vậy là không tốt.”
Trong lòng Thái Tử rất muốn chửi má nó, nhưng không thể nào nói vậy với Lục Hàm Chi, đành cố nén giận: “An Vương phi đừng gọi như thế nữa, mẫu hậu đã bị phế, chỉ là một cung nhân bình thường. Ta sẽ cấm túc Uyển Nhi để nàng ấy suy ngẫm đàng hoàng, sám hối chuyện này.”
Lục Hàm Chi không nói gì nữa, Sở Vương và An Vương đứng dậy tiễn khách.
Đợi tiễn xong, Vũ Văn Mân quay về Noãn Các, hỏi: “Ngươi phí công nhiều như vậy chỉ để tịch thu lệnh bài của nàng ta?”
Lục Hàm Chi lúc này đã thay một bộ đồ sạch sẽ, được Sở Vương giúp chải lại đầu tóc rối bù.
Cậu đáp: “Tịch thu lệnh bài là để nàng ta không vào cung làm loạn nữa. Nếu ta đoán không sai, đã qua nhiều ngày rồi, bên phía Hoàng Hậu khẳng định sẽ rục rịch. Mong mẫu phi để mắt nhiều hơn, chúng ta khó khăn lắm mới hạ bệ được bà ta, không thể để bà ta hồi sinh từ trong tro tàn.”
Nhung Quý phi bước tới: “Hàm nhi lo lắng là bình thường, nhưng mà… ta cảm thấy có phải các con phòng bị Tô cô nương này quá nhiều không? Nàng ta cũng chỉ là một cô nương 18 19 tuổi, thật sự đáng sợ đến mức đó sao?”
Vũ Văn Mân nói: “Mẫu phi không biết đấy thôi, nếu Mân nhi bảo người rằng vụ bọn cướp tấn công Hoàng Thượng ở ngoại ô phía Tây chính là do nàng ta ra tay, người còn thấy nàng ta chỉ là cô nương 18 19 tuổi bình thường không?”
Nhung Quý phi nhíu mày: “Các con từng giao chiến với nàng ta sao?”
Mọi người lắc đầu, chỉ có Lục Hàm Chi giải thích: “Nàng ta âm hiểm độc ác, am hiểu vu thuật. Lần trước nàng ta chép kinh Phật cho Thái Hậu đã ếm cổ thuật khống chế tâm trí vào. Mẫu phi, Hàm nhi ngăn không cho nàng ta vào cung cũng là vì lo lắng nàng ta sẽ xuống tay với người đấy.”
Tô Uyển Ngưng từ trước đến nay là kẻ vô nhân tính, chỉ cần là người có ích, nàng ta sẽ lợi dụng người đó như một công cụ.
Nhung Quý phi gật đầu: “Vậy các con nhất định phải cẩn thận, nếu có chuyện gì cần ta hỗ trợ thì cứ việc nói.”
Mấy anh em ồn ào một hồi, sau đó chuẩn bị xuất cung.
Lục Hàm Chi phải diễn đến phút cuối, cậu bị bọc như một cái kén tằm, được Vũ Văn Mân bế lên xe.
Đoàn người rời cung, tận đến khi về phủ An Vương, Lục Hàm Chi mới có thể cởi bỏ đống chăn bông tầng tầng lớp lớp. Cậu bị bọc đến mức nhễ nhại mồ hôi, cảm thấy chuyện ở cữ của phụ nữ đúng là không phải chuyện con người có thể làm.
Cũng may chỉ cần cơ thể tiểu lang quân không có vấn đề gì, đừng để trúng gió và vận động quá sức thì khỏi cần ở cữ.
A Thiền tò mò vây xem quá trình lột kén của cha, thấy Lục Hàm Chi chui từ kén ra thì lập tức vỗ bàn tay nhỏ cười nắc nẻ.
Trong chốc lát, tiếng cười nhanh chóng biến thành bản song ca.
Lục Hàm Chi ngẩng đầu, thấy A Xu đang bám vào khung cửa sổ ngó vào bên trong.
Lục Hàm Chi vẫy tay với nàng, A Xu lập tức nhảy nhót chạy vào.
A Thiền vừa thấy A Xu, vui vẻ múa may đôi tay nhỏ: “A Bu! A Bu Bu!”
A Xu nhìn A Thiền, từ trong ngực móc ra một người gỗ nhỏ đặt vào tay bé. A Thiền nhận lấy người gỗ, vui sướng cười với A Xu.
Lục Hàm Chi ở bên cạnh bảo: “A Thiền, nói cảm ơn.”
A Thiền vẫn chưa biết nói, chỉ có thể làm động tác chắp tay.
Nhóc mập còn cúi đầu vài cái, thể hiện lòng biết ơn.
Lục Hàm Chi cười, ngôn ngữ cơ thể ngây thơ trong sáng của con trẻ thật sự quá đáng yêu.
Lúc này cậu mới chú ý đến người gỗ nhỏ trong tay A Thiền, phát hiện nó khá quen mắt. Bởi vì trong hòm thuốc của Lâm thần y cũng có một cái y hệt.
Đây là con người gỗ mà các y sĩ dùng để mô phỏng các khớp xương và huyệt vị trên cơ thể người, hầu hết các đại phu đều có thứ này.
Cái của A Xu vẫn rất mới, chắc là nàng mới tự làm xong. Điều đáng nói là người gỗ này được chế tạo vô cùng tinh xảo, không kém gì cái cậu làm ra ở kiếp trước. Đặc biệt là vị trí các khớp xương, có thể cử động giống như người thật.
Lục Hàm Chi hỏi A Xu: “Muội cố ý làm cái này cho A Thiền sao?”
A Xu gật đầu, sau đó cười ngây ngô.
Sống mũi Lục Hàm Chi cay cay, sự thương xót đối với A Xu ngày càng mãnh liệt.
Lâm thần y cũng không có cách nào chữa bệnh cho nàng, chẳng lẽ A Xu sẽ cứ điên ngốc thế này sao?
Lục Hàm Chi bỗng nhớ ra, bản thân mình cũng có bàn tay vàng mà! Chắc nó không vô dụng tới mức chẳng giúp được gì đâu nhỉ?
Thế là cậu nhanh chóng trở về Hàm Ngọc Các, đi vào khu mua sắm, tìm kiếm đạo cụ hoặc bùa chú liên quan đến bệnh tình của A Xu.
Vừa tiến vào không gian tinh thần, âm thanh thông báo của hệ thống đã vang lên: “Mong ký chủ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ, tránh cho cốt truyện trở về số 0.”
Trong khoảng thời gian này, để công lược được Vũ Văn Mân, Lục Hàm Chi đã phí không ít công sức, không phải do cậu lười biếng mà là thật sự không làm nổi.
Thế nên cậu trả lời: “Biết rồi, không thấy tao đang làm sao? Đúng rồi, mày xem với tình hình của A Xu, trung tâm mua sắm của chúng ta có cách nào chữa được cho muội ấy không?”
Hệ thống đáp: “Có.”