Tưởng Mạt Hi là ngoại sinh của Tưởng Khang Ninh, phụ thân là nghĩa sĩ kinh thành, ngoại trừ người nhà họ Tống, những người khác chỉ dám khuyên, không dám chân chính ngăn cản nhóc, mà kỳ thực cũng không muốn cản. Tống Ba Tử bị bắn đến mức hét toáng, thấy Tưởng Mạt Hi mặc y phục giống tiểu thiếu gia, dáng dấp đoan chính, bên hông còn đeo ngọc bội có vẻ đắt tiền, nên không dám ra tay. Tống Cảnh thị nhìn trượng phu bị bắn thảm thiết, ngoài mạnh trong yếu thét lên. “Ngươi, ngươi còn bắn nữa, ta sẽ đánh ngươi! Dừng tay!”
Vương Thư Bình đứng một bên lạnh nhạt nói. “Hắn là ngoại sinh của huyện lệnh đại nhân.”
“…” Tống Ba Tử cả kinh dừng lại, ăn thêm một cục đá, đau đến nhe răng nhếch mép.
Tống Cảnh thị sợ hết hồn. “Cái, cái gì? Huyện lệnh, huyện lệnh đại nhân, ngoại sinh? Ối!” Tống Cảnh thị bưng cái trán, đau đến chảy nước mắt.
Trong túi Tưởng Mạt Hi không còn đá, nhóc móc móc túi, không còn, định xoay người đi tìm thì bị Chu thúc ôm lấy. Chu thúc đầu đầy mồ hôi, vội vàng khuyên nhủ. “Hi nhi, con xả giận là được rồi, chúng ta về nhà nha, về nhà nha! An thúc và Tỉnh thúc của con sắp về, con chạy đến đây Ni tử sẽ lo lắng.”
Tưởng Mạt Hi cũng ra mồ hôi đầu đầu, nhìn Chu gia gia không nói lời nào. Chu thúc ôm nhóc đứng lên, hướng Tống Ba Tử bị bắn nổi u đầy đầu nói. “Các ngươi trở về đi, Ni tử không muốn gặp các ngươi, Ni tử nói, ngoại gia gia của nàng đã sớm mất rồi.”
“A!” Tống Ba Tử hoảng sợ ngẩng đầu.
Tống Cảnh thị vừa tức vừa đau. “Ai, ai nói điêu trước mặt nó? Ngoại gia gia của nó ở ngay đây này!”
Chu thúc tức giận nói. “Ở đâu? Còn sống, sao lúc mẫu thân Ni tử chạy trốn không thấy ông ấy xuất hiện? Ni tử ở bổn gia chịu khổ, sao lúc đó không thấy ngoại gia gia nó đến thăm? A, hiện giờ Ni tử có người chăm sóc thương yêu thì ngoại gia gia lại đến, xuất hiện quá là đúng lúc nhỉ?”
“Cút!”
Một tiếng gào non nớt doạ mọi người phát ngốc. Tưởng Mạt Hi ở trong lòng Chu thúc hung tợn trừng Tống Ba Tử, giống như con sói nhỏ dữ dằn.
Tống Cảnh thị run cầm cập, ngoại sinh của huyện lệnh đại nhân…Tống Cảnh thị hơi muốn rút lui, nhưng, cứ như vậy trở về sao? Nếu hôm nay trở về, sau này làm sao còn cơ hội tới nữa?
Người trong thôn lại tới xem náo nhiệt. Ngoại sinh của huyện lệnh đại nhân chạy tới nhà Vương tộc trưởng “đánh” người Tống gia, ha ha, lại có trò hay để nhìn.
Một chiếc mã xa chạy vào thôn, Vương Thanh, Vương Diễn và Triệu Tùng Bác tan học trở về, nói nói cười cười. Ba đứa hài tử nhờ vụ cặp sách và điểm tâm mà nhanh chóng hoà nhập với đồng học ở học đường. Học thức và phẩm tính của ba nhóc cũng giúp cho ba nhóc dễ dàng kết giao bằng hữu mới. Bạn tốt nhất của Vương Thanh ở học đường là Quách Ngọc, thứ hai là tiểu mập Trâu Văn Triết luôn thèm thuồng cơm hộp và điểm tâm của bé.
Mã xa dừng lại, thường là người thứ nhất xuống xe ngựa, Vương Diễn cho là đã đến nhà rồi, nói. “Ta đi đây.” Đang muốn vén rèm xe, bên ngoài truyền tới thanh âm.
“Thanh nhi, mau xuống đây.”
Hà tử thúc?
Cha nhỏ?
Vương Thanh vén màn, Triệu Hà không quan tâm tới phản ứng của nhi tử, nhanh chóng nói. “Thanh nhi, ngoại gia gia, kế ngoại nãi nãi và cữu cữu của con tới, muốn gặp con và Ni tử, còn có cha con nữa. Cha và cha nhỏ con còn chưa trở về, Thư Bình thúc đã đem người nhà ngoại gia gia con đến nhà thúc. Ni tử nghe tin vẫn luôn khóc. Hi nhi chạy đến nhà Thư Bình thúc đánh bọn họ. Con mau về nhà đi, tuyệt đối đừng để bọn họ nhìn thấy.”
Vương Diễn và Triệu Tùng Bác sửng sốt. Vương Diễn cầm lấy cặp sách nhảy xuống xe. “Ta về đây, Thanh nhi, ngươi mau về đi.”
Triệu Tùng Bác cũng nhảy xuống. “Ta cũng muốn đi xem!”
Vương Thanh cắn môi, sắc mặt khó chịu. Triệu Hà xoa đầu bé. “Thanh nhi, con muốn gặp bọn họ không?”
Vương Thanh nắm chặt quai cặp, cắn răng. “Con đi gặp họ!”
“Thanh nhi!”
“Con không có ngoại gia gia, ngoại gia gia đã sớm mất!” Không mang theo cặp sách, Vương Thanh nhảy xuống xe, đuổi theo Vương Diễn và Triệu Tùng Bác đã chạy xa. Triệu Hà hướng Đinh Nhất Lâm và Tô Sách đang sốt ruột trên xe ngựa nói. “Các ngươi nhanh đi xem tiểu lão gia đã từ trên núi về chưa!”
“Tô Sách, ngươi trở lại, ta đi xem.” Đinh Nhất Lâm giao dây cương cho Tô Sách, xuống xe đuổi theo, y không thể để nhị thiếu gia đi một mình. Tô Sách hốt hoảng nhìn Triệu Hà và nhị thiếu gia chạy xa, gấp gáp vung roi. Triệu Hà cũng đuổi theo Vương Thanh.
Trước cửa nhà Vương Văn Hoà tụ tập đầy người, bất quá lần này không phải tới chê cười nhà ông. Bị thân phận Tưởng Mạt Hi doạ sợ, người nhà họ Tống không dám động thủ, tự dưng hứng chịu mấy cục đá. Bị Chu gia gia ôm chặt vào lòng không dám buông tay, Tưởng Mạt Hi nạt người Tống gia cút đi, còn giãy dụa muốn tụt xuống đi tìm thêm đá.
“Thanh nhi đã về rồi!”
Ngoài phòng có người hô lên, sau đó là tiếng kêu “Thanh nhi”. Tống Ba Tử và Tống Cảnh thị ở bên trong lập tức nhìn ra ngoài. Vương Thư Bình rời khỏi phòng. Chẳng mấy chốc, Vương Thư Bình đã dẫn Vương Thanh vào trong, Đinh Nhất Lâm và Đinh Nhất Sâm đứng canh chừng sau lưng Vương Thanh. Tưởng Mạt Hi nhìn thấy Vương Thanh, càng giãy dụa mạnh hơn. Chu thúc không ôm nổi nhóc, đành thả xuống. Tưởng Mạt Hi chạy tới trước mặt Vương Thanh, giơ cái ná ra.
Vương Thanh không để ý Tống Ba Tử và Tống Cảnh thị kích động, nhìn Tưởng Mạt Hi nói. “Đại ca, Ni tử ở nhà một mình rất sợ, ngươi về trước với nàng đi, ta lập tức trở lại.”
Tưởng Mạt Hi nhìn chằmg chằm Vương Thanh mấy giây, quay đầu nhìn Tống Ba Tử và Tống Cảnh thị quát lên. “Cút!” Sau đó nhét ná vào tay Vương Thanh, đi ra ngoài.
“Ta đưa Hi nhi trở về!”
Vương Diễn và Triệu Tùng Bác kéo Tưởng Mạt Hi, ra hiệu cho Vương Thanh cứ yên tâm, rồi dẫn Tưởng Mạt Hi về nhà. Đinh Nhất Sâm theo sau.
Tống Ba Tử lắp bắp há mồm. “Thanh, Thanh nhi!”
Vương Thanh mặt vô biểu tình nhìn Tống Ba Tử, lên tiếng. “Ngài là ai?”
Ồn ào…
Bốn phía sôi trào.
Tống Ba Tử đứng hình tại chỗ, Tống Cảnh thị chưng lên bộ mặt tươi cười, từ ái nói. “Thanh nhi, đây là ngoại gia gia của ngươi, ngươi không nhận ra ư? Ta là ngoại nãi nãi.” Tống Cảnh thị kéo nhi tử trên trán có mấy cục u, Tiếu Đại Du ra. “Đây là đại cữu của ngươi.” Bà quét mắt bốn phía, Vương Thẩm thị vừa mới ra tay giúp bà ôm hài tử, khó khăn lắm mới dỗ hài tử không khóc, trả hài tử lại. Tống Cảnh thị lại nói. “Còn đây là nhị cữu.”
Vương Thanh không cảm xúc nhìn Tống Ba Tử và Tống Cảnh thị, lạnh nhạt đáp. “Ngoại nãi nãi của ta đã sớm mất, thế nào lại có thêm ngoại nãi nãi, nương ta cũng không có huynh đệ, ta ở đâu có thêm cữu cữu? Ngài không cần nhận lầm người thân.”
Tống Cảnh thị vốn dĩ ráng nặn ra nụ cười, bây giờ thực sự không giữ được, bị một đứa hài tử chế nhạo, bà tức giận nhéo Tống Ba Tử, để y nói chuyện.
Tống Ba Tử không dám nhìn thẳng hai mắt lạnh lùng của Vương Thanh, hơi nghiêng đầu, lí nhí nói. “Thanh, Thanh nhi, ta, ờ, ta là, ngoại gia gia, ngươi, ngươi không nhớ ư?”
“Ngoại gia gia của đã sớm mất, ngài ở chỗ nào đi ra?”
Tống Ba Tử ngơ ngác ngẩng đầu. “Ai, ai nói, nói với ngươi? Ngoại gia gia, ngoại gia gia còn sống nha?”
Vương Thanh đáp. “Nương ta đi lâu như thế, ta và Ni tử bị đối xử như hạ nhân, ngoại gia gia của ta chưa từng xuất hiện. Có người tới thôn Thanh Sơn tìm ngoại, chỉ thấy vườn không nhà trống, không thấy bóng người, không chết thì là cái gì? Nếu ông ấy chưa chết, hai năm qua ông ấy đi đâu? Nếu ông ấy chưa chết, từ khi Ni tử sinh ra tới giờ căn bản chưa từng gặp mặt, vậy không chết chứ là gì? Ngài nói ngài là ngoại gia gia, ai có thể làm chứng? Ngoại nãi nãi của ta đã chết sớm, ta từng đi thăm mộ nãi nãi, lão thái thái này dám nói dối là ngoại nãi nãi của ta, còn nói người này là đại cữu cữu. Đại bá của ta là huyện lệnh đại nhân, ta muốn nói cho đại bá biết có người giả mạo thân nhân của ta, là tội phạm lừa đảo!”
Tội phạm, lừa đảo, đó, đó là cái gì? Cái từ này ở Yến quốc còn chưa có nha. Vương Thanh mặc kệ mọi người có hiểu cái gì là tội phạm hay không, quay đầu hướng Vương Thư Bình nói. “Thư Bình thúc, cha và cha nhỏ ta không có ở nhà, ngài dẫn ta đi tìm đại bá, nói ngài ấy phái người tới bắt tội phạm.”
Phái người tới bắt?!
Tống Ba Tử muốn hôn mê, Tống Cảnh thị hoảng hốt. “Chúng ta thực sự là ngoại gia gia, ngoại nãi nãi của ngươi! Ta, ta là ngoại gia gia ngươi tái hôn! Hắn, hắn là con riêng của gia gia ngươi, chúng ta thực sự là gia gia nãi nãi và cữu cữu của ngươi!”
“Một người sớm không thấy tăm hơi còn dám xưng là gia gia của ta? Một người mới tái giá dám xưng là nãi nãi của ta? Một đứa con riêng cũng dám xưng là cữu cữu của ta? Làm ngoại gia gia, ngoại nãi nãi, cữu cữu của ta, Vương Thanh, dễ dàng như vậy sao?
Tống Ba Tử lấp bắp vội la lên. “Ta, ta thật sự là gia gia ngươi, Tống Ba Tử a! Thanh nhi, ngươi không nhớ gia gia sao? Gia gia, gia gia là, là ở bên ngoài, không, không biết, các ngươi, các ngươi…” Dưới ánh nhìn băng lãnh của Vương Thanh, âm thanh Tống Ba Tử càng nhỏ dần, chột dạ không cách nào nói dối tiếp.
Vương Thanh nói. “Ta không nhớ rõ có gặp qua gia gia, càng không nhớ ngoại gia gia có bộ dáng gì, ta chỉ biết là ông ấy chết rồi. Với lại, cho dù ông ấy chưa chết, ông ấy với ta có quan hệ gì? Nương bỏ ta và Ni tử chạy trốn, cha ta nếu không phải vì ta và Ni tử đã sớm viết hưu thư bẩm báo huyện nha. Ta và Ni tử không có nương, chỉ có cha và cha nhỏ, càng không có ngoại gia gia, ngoại nãi nãi, cùng cữu cữu không rõ lai lịch. Các ngươi mà còn dám đến, ta sẽ nói đại bá bắt các ngươi lại!”
Bỏ lại lời hung ác, Vương Thanh xoay người rời đi. Tống Ba Tử kinh ngạc nhìn bé rời đi, khoé mắt chẳng hiểu vì sao có chút ửng đỏ. Tống Cảnh thị thấy trượng phu cứ như vậy mặc cho Vương Thanh nói những lời kia, một câu không thèm phản bác, một người nãi nãi danh không chính ngôn không thuận như bà có gì để mà nói. Tống Cảnh thị ôm hài tử học Vương lão thái, ngồi xuống đất gào khóc.
“Đây là cái thế đạo gì a…Ngoại tôn còn không chịu nhận thức gia gia nãi nãi…, thật là khiến người thất vọng…”
“Ta cứ ngỡ Vương Chu bà là người không biết xấu hổ nhất, không nghĩ tới cũng có người giống bà ta, không biết liêm sỉ.”
Tống Cảnh thị đang gào khóc lập tức im bặt, bất quá bởi vì bà gào khóc nửa vời, mà anh nhi ở trong lòng bị doạ khóc thét lên.
Vương tứ thẩm đi tới, khinh bỉ nói. “Mang theo hài nhi mới ra đời đến đòi bạc nhà người ta, không sợ bị mọi người chê cười ư. Còn ngồi làm gì, chờ người khác tới đỡ ngươi à. Người thôn Thanh Sơn chạy tới thôn Tú Thuỷ chúng ta tính giội nước hả? Ta không quản các ngươi là ai, ta là Tứ nãi nãi của Thanh nhi. Các ngươi ở đâu thì về lại chỗ đó đi. Thanh nhi không biết các ngươi, sau này các ngươi còn đến, đừng trách thôn Tú Thuỷ chúng ta đuổi người ra.”
Tứ thẩm từ huyện thành trở về mới nghe đến chuyện này. Thiệu Vân An và Vương Thạch Tỉnh không ở nhà, bà vội vàng lại đây, không thể để Vương Thanh bị người ức hiếp được. Bất quá Vương Thanh đúng là khiến mọi người lau mắt nhìn.
Triệu Chính lúc này mới xuất hiện, ông nói. “Các ngươi đi đi. Ngoại gia gia và nãi nãi của Thanh nhi, Ni tử đã chết, các ngươi đừng ở chỗ này thêm xấu mặt. Tự mình tạo nghiệt tự mình chịu, đừng để Thạch Tỉnh và Vân An trở về các ngươi càng thê thảm.”
Tống Ba Tử run tay, đoạt lấy hài nhi oa oa khóc lớn trong lòng lão bà, một tay kéo người, thấp giọng nói. “Ta, chúng ta đi.”
“Ta không đi!” Tống Cảnh thị hất văng tay Tống Ba Tử, khóc lớn. “Người thôn Tú Thuỷ các ngươi ức hiếp người quá đáng…ức hiếp người quá đáng…”
“Chúng ta ức hiếp ngươi, ngươi không cam lòng thì cứ lên huyện nha báo oan a.”
Hiện trường nháy mắt tĩnh lặng. Tống Cảnh thị cũng ngừng khóc. Mọi người trong nhà theo bản năng dạt ra hai bên, tạo ra con đường ở giữa. Ngoài cửa, Vương Thanh nguyên bản nên rời đi lại quay trở lại, có người nắm tay bé. Mà người nắm tay bé dáng dấp ước chừng mới mười sáu, mười bảy tuổi, là một thiếu niên trẻ tuổi tuấn lãng. Hắn mặc một bộ miên bào màu xám phổ thông, một đôi dày vải dính đầy bùn đất, nhưng khí thế của hắn, ánh mắt bốc hoả, làm người xem không khỏi rét lạnh.
“Vân An!”
“Vân An ngươi trở về rồi!”
“Vân An?”
Tống Ba Tử và Tống Cảnh thị đồng thời giật mình, Vân An? Nam thê mà Vương Thạch Tỉnh tái hôn?