Bé con còn nhỏ mà.
Chớ có manh động.
Ẩn nhẫn nhịn nào!
Nhịn.
Nhịn.
Nhịn.
Lạc Cẩm Tu xốc nách Tịnh Hề, đặt người ngồi lên mặt đất: “Em kể đi.”
Được buông xuống, không bị bao phủ bởi hơi thở bạc hà của thiếu niên.
Ừm, dễ thở hơn rồi.
Tay Tịnh Hề cầm bút, vẽ vẽ vòng tròn trên giấy, bắt đầu mở miệng kể lại câu chuyện sáng nay…
….
“Đó, vậy là Radwan bị thương và em tạm thời sẽ tiếp tục ở dưới hạ giới.” Kết luận bằng một câu như thế
“Em sẽ quay về?” Lạc Cẩm Tu rất ư là ghét hai chữ “quay về” này, đặc biệt là khi nó được dùng cho bé con.
Về về về.
Ba năm trước, em ấy đã bỏ đi một lần rồi…
Ở cạnh anh không tốt?
Sao bé con lúc nào cũng nhắc tới hai chữ này???
Đừng hòng…
Anh có hàng vạn cách ép cô ở lại bên mình…
Thế nên, không đi nhé?
Áp chế lại nội tâm biến thái vặn vẹo đang không ngừng nhảy múa điên cuồng. Sâu trong đáy mắt cuồn cuộn sóng bão. Ngoài mặt, Lạc Cẩm Tu tỏ ra thật đau lòng: “Em nỡ bỏ anh mà đi sao?”
Hiện giờ, trong đầu Tịnh Hề vang lên thanh âm cảnh báo nguy cấp của cậu chuột: [ Kí chủ, ngài ăn nói cẩn thận vào. Sai một câu là đi một dặm luôn đấy. Nhìn bề ngoài nam phụ thế này thôi, có quỷ mới biết anh ta đang nghĩ gì!]
Tịnh Hề tránh né ánh mắt “dập dờn gió xuân” của Lạc Cẩm Tu, nuốt nuốt nước bọt…
Nghe chuột béo nói kinh khủng vậy trời!
Cảm tưởng rằng một giây sau, anh ta sẽ đi hủy diệt thế giới ấy.
Tịnh Hề chu môi, ngốc ngốc manh manh, cực kì dễ thương ôm lấy một bàn tay của Lạc Cẩm Tu, nũng nịu: “Em sao nỡ bỏ anh ở lại chứ.”
Ta đã dẹo đến mức này rồi…
Mong là thu thêm độ hảo cảm đi.
Hoàn thành nhiệm vụ.
Hoàn thành nhiệm vụ.
Đời không như là mơ. Tuy Lạc Cẩm Tu rất sung sướng, rất vui mừng đè môi Tịnh Hề ra mà liếm liếm gặm gặm, nhưng thanh âm từ thanh đo không vang lên một tiếng nào.
Tịnh Hề bị động tiếp nhận những cái liếm lưỡi của Lạc Cẩm Tu, bụng dạ âm thầm chửi bậy.
Nam nhân hẹp hòi.
Còn thiếu đè ta ra thịt thôi.
Đưa độ hảo cảm đây!!!
“Bé con, giờ là mười giờ rồi. Em nên ngủ thôi.” Lạc Cẩm Tu bế Tịnh Hề vào phòng, đặt cô nhóc nằm lên giường. Yêu thương đắp chăn lên tận cổ cho cô, sủng nịnh chụt cái nhẹ vào trán: “Bé con, ngủ đi.”
“Em muốn ngủ một mình.”
“Nhỡ đâu…” Lạc Cẩm Tu nửa thân người đè lên cô: “Có quỷ?”
“…” Có quỷ thì sao?
Làm như anh giết được chúng ấy.
Hic hic, doạ chết bé rồi.
______________________________________
**Tôi đã nghĩ trước cốt truyện cho thế giới sau rồi. Là cổ đại, chắc chắn phải là cổ đại. Ba thế giới hiện đại rồi, chúng ta cùng đổi gió chứ.
Hời, là Ai Cập cổ đi.
Cốt truyện sẽ rất thú zị ó :3
Thế giới này chưa có thịt, chưa hoàn vội. Tôi đây là báo trước thôi.???**