“Tôi nói! Người tôi yêu là Khương Tình! Chỉ cần cô cưỡng ép bắt tôi đi. Tôi sẽ chết trước mặt cô.”
Ánh mắt Dung Lạc liếc tới vỏ chai sắc bén kia, bỗng cúi đầu thấp giọng cười, sau đó nhanh như chớp tay phải đưa ra cầm lấy phần đầu miểng sắc nhọt, bóp mạnh nó làm những miểng chai đang nứt liền vỡ tan ra thành từng mảnh, hoặc nông hoặc sâu đâm vào lòng bàn tay của Dung Lạc. Máu theo chỉ tay nhỏ xuống, rơi xuống mặt sàn trắng bóng đang phản chiếu ánh sáng, trong chốc lát liền tụ lại thành một vũng máu nhìn thấy mà ghê người.
Hạ Nhi gần như bị sốc nới lỏng tay, vỏ chai liền bị Dung Lạc cầm đi.
Dung Lạc vươn đôi tay thon thả xinh đẹp tuyệt mỹ bẻ lấy một mảnh vỏ chai sắc bén rồi nắm chặt lại, máu tươi từ kẽ tay ứa ra chảy dọc xuống làn da trắng nõn như tuyết, cười đến yêu dị tà ác. Dung Lạc duỗi tay, đem lòng bàn tay đầy máu xòe ra trước mặt cô.
Mảnh thủy tinh Dung Lạc vừa bẻ nằm sâu trong da thịt mơ hồ phản chiếu ánh sáng.
“Cầm lấy nó cắt xuống.” Giọng Dung Lạc cười đến tuỳ ý, tay còn lại chỉ lên động mạch trên cổ tay mình, trên lòng bàn tay vẫn dính máu đỏ thẫm vô cùng diễm lệ.
Hạ Nhi dừng mọi động tác, ánh mắt hổ phách mở to đầy kinh hãi.
Dung Lạc nhìn Hạ Nhi cười khẽ, ý cười nơi đáy mắt đầy dữ tợn.
“Giết tôi đi! Hạ Nhi! Tôi sẽ buông tha cho em.”
Hạ Nhi sửng sốt.
Nghiên Nghiên và đám thuộc hạ gần như không thể khống chế được tâm tình khiếp sợ trước mắt.
Nghiên Nghiên vội vã đến mức hét lên:
“Dung Lạc! Cô điên rồi!!!”
Đám thuộc hạ cũng hoảng hốt đến mức quên luôn động tác:
“Cô chủ! Không được!”
“Cô chủ!”
Thế nhưng Dung Lạc không chút quan tâm, đôi mắt xanh biếc như màu nước biển vẫn chăm chú nhìn Hạ Nhi không rời mắt, Hạ Nhi trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi, rồi từng trận phẫn nộ không thể kiềm chế được.
Dung Lạc liền áp sát tới, muốn cúi người hôn xuống môi Hạ Nhi. Hạ Nhi không thể nhịn nổi nữa, Dung Lạc chưa hôn xuống thì một cái tát đã tới. Khuôn mặt diễm lệ của Dung Lạc bị đánh đến nghiêng qua một bên.
Bọn thuộc hạ cùng Nghiên Nghiên nhìn mà kinh hãi, chính bản thân Nghiên Nghiên cũng là lần đầu tiên nhìn thấy Dung Lạc bị Hạ Nhi cho ăn tát, gần như kinh hoảng đến mức run rẩy cả người, Nghiên Nghiên cố gắng hít sâu một hơi, đợi Dung Lạc bùng nổ sự tàn bạo khi bị chọc giận.
Thế nhưng Dung Lạc lại chỉ cười nhẹ, bàn tay đang chảy máu không ngừng đưa lên mặt, ngón tay lướt nhẹ lên làn da bỏng rát nơi Hạ Nhi vừa đánh, quay đầu nhìn Hạ Nhi cười đến yêu dị thản nhiên nói:
“Tôi bảo em giết tôi. Đánh thế này… có tác dụng sao?”
Hạ Nhi vẻ mặt căm phẫn mà nhìn nữ nhân này.
Dung Lạc đúng là một kẻ điên.
Coi rẻ tính mạng của mình. Chính bản thân cô lại rất tiếc mệnh. Không thể nào giống như cô ta.
Điên đến nỗi cả mạng cũng không cần nữa.
“Dung Lạc! Cô rốt cuộc vừa ý tôi điểm nào? Hả?” Hạ Nhi không thể kiềm chế mà hét lên.
“Câu này em đã hỏi tôi rồi.” Dung Lạc thấp giọng cười khẽ, vươn tay ra chạm vào tóc Hạ Nhi, lại bị Hạ Nhi phẫn nộ giật trở lại.
“Mẹ kiếp! Bổn tiểu thư không giỡn! Chỉ cần cô nói ra vừa ý tôi ở điểm nào! Tôi sửa hết!!!” Hạ Nhi gầm lên, ánh mắt hổ phách sa sầm lại rét lạnh đến cực điểm.
Dung Lạc cười nhàn nhạt, giọng nói vẫn mang chút yêu dị cùng tà ác:
“Ngay cả khi em chỉ còn là một thi thể, tôi vẫn sẽ chiếm lấy nó làm của mình. Hạ Nhi. Em dù có chết cũng phải là của tôi. Em nói xem?”
“Dung gia chủ! Ngài bớt biến thái lại đi.” Hạ Nhi nghiến răng nghiến lợi nói.
Dung Lạc thấp giọng cười âm trầm.
Hạ Nhi vươn tay đẩy mạnh Dung Lạc ra rồi nhảy xuống ghế.