Giang Nghĩa nhẹ giọng nói: “Ông ăn nhiều dầu mỡ quá, mùi hôi trong dạ dày không đi xuống được, một ít thoát ra khỏi miệng, đương nhiên sẽ thúi rồi.”
Hự…
Tưởng Hòa Long rất xấu hổ, vừa nói chuyện một cái là một mùi hôi thối bốc ra từ miệng ông ta, thậm chí còn thối hơn cái thứ thải ra từ bên dưới.
Mấy người ngồi xung quanh không thể chịu được nữa, lần lượt che miệng và mũi, vô thức nghiêng người sang một bên.
Điều này làm cho người trọng mặt mũi như Tưởng Hòa Long hơi sượng mặt.
Ông ta hừ lạnh, cầm một chai bia lên, giữ chặt nắp chai bia, nói: “Chẳng phải chỉ là miệng hơi hôi thôi sao? Có gì đâu, uống tí bia cho xuôi xuống là được.”
Dứt lời, “phốc” một tiếng, Tưởng Hòa Long tay không mở được nắp chai bia!
Lực tay ông ta không yếu đâu.
Tưởng Hòa Long ngẩng đầu tu ừng ực vài ngụm, vỗ vỗ bụng: “Khà, bia ướp lạnh mát thật!”
Nói rồi, ông ta cố ý nhìn Giang Nghĩa khiêu khích: “Nghe nói anh từng đi lính. Nếu đã từng làm lính thì chắc sức mạnh mạnh lắm nhỉ?”
Giang Nghĩa mỉm cười.
Anh cũng đưa tay cầm chai bia lên, đưa ngón tay cái vào dưới nắp chai bia, bật nhẹ một cái, nắp chai bia mở ra ngay.
Mọi người nhìn cảnh này mà đứng hình.
Vốn dĩ muốn cười nhạo Giang Nghĩa là “lính pha ke”, nhưng không ngờ sức mạnh của Giang Nghĩa lại lớn như vậy.
Tưởng Hòa Long lạnh lùng nói: “Chút tài mọn mà cũng dám khoe khoang, chán òm.”
Đinh Thu Huyền thở dài, kéo đề tài câu chuyện quay lại: “Giám đốc Tưởng, nói chuyện chính đi, hẳn ông biết rõ lần này chúng ta gặp mặt là để làm gì. Chế Tạo Đinh Dung chúng tôi vừa xuất ra một lô hàng chất lượng cao, công ty các ông cũng trùng hợp cần, tôi có thể bán cho ông với giá thấp hơn, ông thấy thế nào?”
Tưởng Hòa Long đặt chai bia xuống bàn, cụp mắt xuống.
