Dưới nhứng ánh mắt bên ngoài thì bên trong tầng thứ tư. Hàn Sơn lúc này vô cùng khó xử. Hắn chưa thể tìm ra cách giải quyết nên vẫn không hề có động tĩnh gì mà vẫn đứng im tại đó.
“Hàn huynh, không còn thời gian nữa nếu không thì tinh khí Thôn Thiên Thần thú sẽ không còn phần của ngươi đâu.” Hắn thấy Hàn Sơn có chút động dung nhưng vẫn không hề có dấu hiệu sẽ ra tay nên mở miệng thúc giục.
Nếu để cho được Mục Trần hồi phục lại, đến lúc đó hắn liên thủ cùng Mặc Phong thì Hàn Sơn có muốn ra tay cũng không thể làm gì được bọn hắn nữa rồi.
Nghe thấy tiếng thúc giục của Tông Đằng, lông mày Hàn Sơn cũng nhíu lại. Ánh mắt hắn chuyển tới phía Mục Trần lần thứ hai nhưng vẫn thấy Mục Trần đứng im trước bia đá. Tinh khí đỏ tươi lượn lờ quanh thân hắn tạo ra một cảm giác thần bí khó hiểu.
Thực lực của Hàn Sơn đều do hắn khổ cực tu luyện mà đạt được, hắn cũng đã trải qua vô số trận huyết chiến nên trực giác của hắn vô cùng nhạy bén nhưng với người trẻ tuổi trước mặt này thì hắn cũng cảm nhận được một chút nguy hiểm.
Đó là một cảm giác nguy hiểm đến từ tận sâu bên trong lòng hắn.
Loại cảm giác này làm cho hắn hiểu rằng nếu muốn ra tay thì phải tiêu diệt cho bằng được Mục Trần. Nếu để hắn thoát được thì cuộc sống của hắn về sau chắc chắn sẽ khó có thể an nhàn được.
Nếu vì một chút tinh khí Thôn Thiên Thần Thú mà đắc tội với một tên nguy hiểm như vậy thì có đáng hay không?
Ánh mắt Hàn Sơn chợt lóe lên. Trên quảng trường cổ xửa lúc này cũng trở nên vô cùng căng thẳng. Ai cũng hiểu rằng quyết định của Hàn Sơn sẽ khiến cục diện xoay chuyển.
Khoảnh khắc yên tĩnh này cũng chỉ kéo dài khoảng mười phút, cuối cùng bị âm thanh hít thở của Hàn Sơn phá vỡ. Hắn chậm rãi ngẩng dầu lên nhìn về phía Tông Đằng và Mặc Phong bỗng cười nói: “ Tinh huyết Thôn Thiên vô cùng quý hiếm nhưng Hàn Sơn ta cũng không có phúc hưởng nên ý tốt của ngươi ta sẽ ghi nhớ trong lòng.”
Lòng tham khiến Hàn Sơn rất muốn cướp tinh huyết Thôn Thiên Thần Thú kia nhưng cuối cùng cảm giác nguy hiểm kia vẫn mạnh mẽ hơn nên đến phút cuối hắn vẫn lựa chọn không ra tay.
Sắc mặt Tông Đằng lập tức trở nên tái nhợt.
Mặc Phong nghe Hàn Sơn nói như vậy giống như gỡ được tảng đá treo trước ngực ra vậy. Hắn khẽ thở ra một hơi dài, khuôn mặt anh tuấn cũng trể nên thân thiện hơn rất nhiều, quay về phía Hàn sơn gật đầu cảm tạ.
“Nếu Hàn huynh đã không có hứng thú thì ta cũng chỉ có thể dừng tay mà thôi. Mặc huynh, lần này đã đắc tội rồi. “Khuôn mặt Tông Đằng vốn đang tái nhợt lúc nay đã khôi phục lại bình thường, nhấc chân lui lại.
Mặc Phong cảm thấy khí thế muốn giết người của Tông Đằng đã biến mất thì cơ thể cũng thả lỏng ra một chút.
Oanh!
Nhưng ngay trong lúc Mặc Phong lơ là thì sát ý trong mắt Tông Đằng bộc phát. Thân thể hắn nhanh chóng lao tới hóa thành một đạo tàn ảnh.
“Tông Đằng, ngươi dám!”
Mặc Phong tức giận vô cùng. Thân hình cũng ngay lập tức lao đi, hóa thành một đạo tàn ảnh tiến về phía trước tung ra một quyền, tiếng Phượng hót vang lên, Xích Viêm bùng lên cùng với linh lực hùng hậu đánh tan những đạo tàn ảnh kia.
Sau khi những tàn ảnh đó vỡ nát thì một thân ảnh bên trong cũng bị ép mà phải hiện thân. Tông Đằng hiện ra, giơ tay lên đánh ra một chưởng, ánh sáng vang tỏa ra giống như vạn kiếm cùng chém tới, xé rách thiên địa.
Phanh!
Quyền chưởng va cham, linh lực bộc phát ra xung quanh, không gian chấn động. Hai thân ảnh cũng rung lên. Sau đó Tông Đằng lại tung ra một quyền nhưng bên trong lại có một đạo kim quang.
Một quyền Tông Đằng đánh tới thì Mặc Phong mới nhận ra bên trong ánh sáng vang có một thứ gì đó không bình thường, xuyên qua không gian trước mặt hắn rồi xuất hiện phía sau lưng.
“Kim Sí Đại Bằng thần thông, không gian di động?!”
Sắc mặt Mặc Phong trở nên xám xit. Hắn không do dự chút nào, xoay tay lại đánh ra một quyền khiến không gian xuất hiện vô số vết rạn nứt, từ phía sau lao tới ánh sáng vàng.
Hưu!
Nhưng ánh sáng vàng đó lại không quan tâm tới đòn tấn công của Mặc Phong mà lao ầm ầm về phía trước, xuyên qua không gian, đâm thẳng tới Mục Trần.
Ánh sáng vàng lơi hại kia rõ ràng là một chiếc lông màu vnagf. Nhìn chiếc lông này giống như một bảo kiếm, bên trong thân kiếm có một loại bá khí khuếch tán ra.
Nhìn nó giống như một chiếc vảy từ trên người Siêu Cấp Thần Thú Kim Sí Đại Bàng tróc ra, được người Thiên Bằng tộc tế luyện. Nếu so sánh về độ sắc bén thì không hề thua kém tuyệt phẩm Thần Khí. Một tên Thất Phẩm Chí Tôn bình thường nếu bị đâm trúng chắc chắn bị xuyên thủng không nghi ngờ.
Ý đồ của Tông Đằng đã vô cùng rõ ràng. Mặc dù hắn liều mạng để Mặc Phong đánh bị thương là vì muốn giết chết Mục Trần ở đây.
Lông vũ xuyên không mà tới. Sắc mặt Mục Phong vô cùng khó coi. Mặc dù hắn có thể giữa chân Tông Đằng nhưng cuối cùng lại không thể ngăn cản chiếc lông đang lao tới Mục Trần.
Trong trạng thái này thì chỉ sợ Mục Trần sẽ bị chiếc lông vũ đó giết chết.
Sai lầm này khiến cho Mặc Phong vô cùng buồn bực và cũng khiến sát ý nổi lên. Xem ra hôm nay hắn chắc chắn không bỏ qua cho Tông Đằng rồi.
Ông!
Mặc kệ hắn ảo não thế nào thì cũng không có bất cứ cách nào có thể thay đổi phương hướng của chiếc lông đó. Điều này khiến cho sắc mặt Cửu U ở bên ngoài trở nên tái nhợt. Chiếc lông lăng lê ác liệt nhằm gáy Mục TRần lao tới, ý muốn xuyên thủng.
Cái này thất hắc mã muốn vẫn lạc tại tại đây sao?
Nhìn qua cảnh này thì vô số cường giả cảm thấy tiếc nuối cho hắn.
Trên khuôn mặt Tông Đằng lúc này đã xuất hiện nụ cười mia mai. Ngươi tuy là thiên tài nhưng cũng đã chết ở nơi này.
Hắn cười chưa được bạo lâu thì nín bặt!
Vì hắn thấy kiếm vũ sắp xuyên qua đầu Mục Trần bỗng nhiên không thể tiến tới thêm chút nào. Bông nhiên có một bàn tay đưa lên nắm chặt lấy kiếm vũ đang phát ra ánh sáng vàng.
Kiếm vũ này có thể xuyên thủng một tên Thất Phẩm Chí tôn nhưng dưới bàn tay trắng nõn kia thì không thể tiến thêm được một chút nào!
Sắc măt Tông Đằng bỗng nhiên tối sầm lại.
Chủ nhân của bàn tay kia vào lúc này chầm chậm mở hai mắt ra, kim quang bên trong lóe lên. Hắn chậm chậm xoay người lại, đôi mắt hờ hững nhìn Tông Đằng.