Nhưng mà——
Không ngờ tên này lại có thể ngây thơ như thế, không hạ tử thủ với mình.
Trên mặt lão giả lộ ra vẻ nghi hoặc, không nhịn được hỏi: “Ngươi thật sự không giết ta?”
Cố Thanh Sơn nói: “Ta tương đối thuân tủ nguyên tắc giao dịch, đã nói dùng mạng của ngươi để đổi tình báo, thì nhất định sẽ làm được.”
Lão giả lắc đầu nói: “Không ngờ ngươi lại ngây thơ đến vậy, thực ra trên thế giới này, chỉ có người chết mới có thể giữ được bí mật, một khi ta sống sót và bẩm báo lại chuyện của ngươi với Chân Thần, ngươi nhất định không thể thoát khỏi lòng bàn tay của nó.”
“Ta không cho là thế, ta ngược lại cảm thấy chỉ có kẻ ngốc mới dùng cái chết để giữ gìn bí mật.” Cố Thanh Sơn nói.
“Ngu xuẩn!” Lão giả nói.
Ầm——
Một sức mạnh cuồn cuộn từ trên người ông ta bùng nổ.
Chỉ trong nháy mắt, hai tay của lão giá hóa thành tàn ảnh, nhanh chóng bày ra một bộ pháp quyết phức tạp.
Pháp quyết đã thành!
Lúc này, chỉ cần lão giả thúc linh lực vào trong pháp quyết, một pháp thuật lớn mạnh thần thông sẽ lập tức được phóng thích ra!
“Tên ngu ngốc nhà người, không ngờ cũng có thể lên làm chưởng môn của Lưu Nguyệt Tiên Tông được, xem ra sự diệt vong của Lưu Nguyệt Tiên Tông là lẽ đương nhiên!” Lão gia cười gằn nói.
Ông ta đang muốn thúc động linh lực, đột nhiên thấy ở phía đối diện mình, Cố Thanh Sơn đang khoanh tay, nhàn nhã nhìn ông ta.
Lão giả: “……”
Một loại tâm trạng không cách nào miêu tả được không ngừng tích lũy trong lòng hắn.
Tên khốn này!
Bản thân rõ ràng đã sớm đạt được thân xác bất tử,
bản thân rõ ràng đã chuẩn bị sẽ bùng phát một bộ pháp thuật giết địch uy lực khổng lồ.
Nhưng mà tại sao nhìn dáng vẻ kia của hắn, bản thân lại không dám ra tay chứ?
Lão giả nhịn rồi lại nhịn, cuối cùng không nhịn được hỏi: “Ngươi cứ tùy tiện đứng ở đó, là đã chuẩn bị tinh thần chết ở trong tay ta sao?”
Cố Thanh Sơn nói: “Không có.”
Lão giả hỏi: “Chẳng lẽ ngươi cho rằng ngươi tha cho ta một lần, thì ta sẽ cảm kích ngươi sao?”
“Cũng không phải, ta chỉ là cảm thấy với trình độ thông minh của ông, nhất định sẽ hiểu ra được mấu chốt trong đó.” Cố Thanh Sơn nói.
Lão giả ngẩn người.
Với sự thông minh của ta……
Khốn nạn!
Ta cái gì cũng không biết mà!!!
Cả người lão giả như muốn phát điên.
Lúc này giọng nói của Cố Thanh Sơn truyền đến: “Nhiệm vụ của ông là cái gì?”
Lão giả nói: “Đương nhiên là để Tạ Đạo Linh mang Ngọc giản của Thiên Địa song kiếm đi.”
Ông ta nói xong lại lần nữa giật mình.
……Đúng vậy.
Bản thân đã hoàn thành nhiệm vụ Chân Thần giao mình rồi.
Cố Thanh Sơn nói: “Thuộc hạ của ta ở một thế giới khác đã cầm chân Chân Thần của ông, nhưng e là sẽ không cầm chân được bao lâu, ông vẫn là mau chóng đi đi, đợi chút nữa ta cũng phải đi rồi.”
Lão giả lại lần nữa giật mình.
Không sai, bản thân đã hoàn thành xong nhiệm vụ, ắt phải nhận được sự khen thưởng của Chân Thần.
Nhưng bản thân ở đây giao thủ với Triệu Vô Tung, nếu như trong một lúc không hạ được đối phương ——
Khoan đã!
Triệu Vô Tung là chưởng môn của Lưu Nguyệt Tiên Tông, pháp bảo vô số, thủ đoạn cao cường, luận về tu vi cũng cao hơn bản thân một bậc.
Tuy bản thân là thân xác bất tử, nhưng nếu muốn dễ dàng hạ được đối phương, cũng không có khả năng lắm.
Hai bên nhất định sẽ rơi vào cục diên cương cứng.
Đây sẽ là một trận chiến lâu dài.
Đến lúc đó, Chân Thần đến đây xem——
Bản thân vẫn còn đang đánh nhau với người khác.
Chân Thần chắc chắn sẽ đích thân ra tay bắt Triệu Vô Tung.
Sau đó Chân Thần sẽ hỏi đến, bản thân phải làm sao giải thích chuyện này?
Chẳng lẽ nói với Chân Thần, bản thân bị đối phương đè trên mặt đất đày đọa một phen, sau đó đã tiết lộ bí mật của Chân Thần sao?
Lão giả cả người run rẩy.
Mặc kệ là như thế nào, dám để lộ bí mật của Chân Thần chính là sự phản bội càng nặng hơn.
Trước mặt Vĩnh hằng Chân Thần, kết cục của kẻ phản bội là……
Trong lòng lão giả không kìm được dâng lên một cỗ hàn ý.
Chuyện này nhất định không thể phát sinh!
Ông ta lập tức thu lại pháp quyết trong tay, ngượng ngùng nói: “Vậy ta đi trước đây, ngươi một chút nữa cũng mau đi đi, tuyệt đội đừng gặp phải Chân Thần.”
Nói đi là đi, thân hình lão giả vừa động, lướt đến một tọa độ trên mặt đất có đánh dấu hình đám mây trắng.