Hóa ra ở giữa có một ban nhạc đang biểu diễn.
Âm sắc êm dịu du dương bên tai, quả thực là một kiểu hưởng thụ vô hình.
Hơn nữa người đến đây ăn cơm đều ăn mặc rất lộng lẫy, đoán là thân phận cũng không hề tầm thường.
Nhìn lại mình, ăn mặc có phần hơi bình thường.
Cô không khỏi hỏi anh: “Có phải ở đây rất đặt không?” Theo tiêu chuẩn của em hay tiêu chuẩn của
Tất nhiên là theo tiêu chuẩn của em rồi. Anh thì đầu có biết tiếc tiếng “Vậy thì khá đắt, khuyên em đừng nên hỏi nữa anh sợ tối nay em sẽ đau lòng mà không ngủ được mất. “Hự. Câu này của anh cũng đủ khiến em không ngủ được rồi. Giờ chúng ta có thể đi không? Đột nhiên em nhớ phố ẩm thực kia quá!”
“Đã tới rồi thì cứ an tâm mà ở lại.”
“Nhưng em ăn nhiều lắm.”
Lỡ như bữa này ăn đến nỗi làm anh phá sản luôn thì sao?
Cố Gia Huy đột nhiên hiểu được ý của cô, anh không khỏi có hơi bất lực. Rốt cuộc là cô không tin mình bao nhiêu, cử luôn lo lắng cô sẽ ăn đến nỗi làm anh phá sản. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Cho dù cô có ăn ở đây cả đời thì cũng không làm anh nghèo được.
Nếu cô không ăn đồ đắt một chút thì sao có thể làm anh có động lực kiếm tiền được chứ “Nếu em ăn mà làm anh nghèo thì cũng xem như là em có bàn lính. Cứ việc ăn đi, chống an văn nuôi nổi em mà. Ngoan
Anh xoa đầu có, ánh mắt đầy vẻ cưng chiếu
Đây cũng xem như là phần thường hôm nay, cảm ơn cô đã cho anh một niềm vui bất ngờ.
Thấy Hứa Minh Tâm đã trưởng thành, anh là người vui nhất.
Chẳng mấy chốc thức ăn được đưa lên, phục vụ vô cùng lịch sự, thái độ cũng rất đúng mực.
Lượng thức ăn không nhiều, Hứa Minh Tâm cảm thấy mình gắp vài đũa là đã có thể ăn xong một đĩa rồi. Anh biết rõ mình ăn bao nhiêu cho nên gọi rất nhiều món, như sợ cô sẽ đói vậy.