Tiếp theo, hai bên lại thảo luận về rất nhiều vấn đề chi tiết, mặc dù ý kiến khác nhau nhưng về cơ bản cũng không ảnh hưởng mấy đến đại cục.
Cuộc đàm phán diễn ra rất thành công, khi Tô Tâm Nhi và Tô Tinh Hà rời đi, vẻ mặt của họ đều vui mừng rạng rỡ.
Sau khi hai người đi, Diệp Thành mới day đầu mày bước ra khỏi lầu các, mấy chuyện đàm phán thế này quả thực rất tốn chất xám và ảnh hưởng đến tình cảm, đúng là không phải việc gì hay ho.
“Có vẻ đàm phán rất thành công nhỉ?”, Hồng Trần Tuyết nhẹ nhàng bước tới, nhìn Diệp Thành với vẻ hứng thú.
“Cũng ổn ạ!”, Diệp Thành lắc đầu, sau đó hỏi Hồng Trần Tuyết: “Ta nhờ tiền bối tìm kiếm thông tin tình báo về Hằng Nhạc Tông đã có chưa vậy?”
“Có thể mất phải vài ngày”, Hồng Trần Tuyết lắc đầu: “Vì lần trước Thị Huyết Điện tấn công ồ ạt, mạng lưới tình báo của Nhân Hoàng chịu đả kích rất lớn, muốn khôi phục phải chờ một thời gian”.
“Ồ ồ, ta hiểu rồi”.
“Ta có một tin tốt và một tin xấu, ngươi muốn nghe tin nào trước?”
Nghe vậy, Diệp Thành nhướng mày, quan sát Hồng Trần Tuyết từ trên xuống dưới rồi tặc lưỡi: “Thánh chủ Nhân Hoàng của chúng ta học cách tỏ ra huyền bí theo người khác từ khi nào vậy? Không giống tính cách của người”.
“Vậy ngươi có nghe không?”, Hồng Trần Tuyết hung hăng lườm hắn.
“Nghe nghe, đương nhiên là nghe rồi, vậy ta nghe tin xấu trước đi!”, Diệp Thành suy nghĩ một chút rồi đưa ra đáp án.
“Tin xấu là Huyền Hoàng đã liên minh với Thị Huyết Điện”, Hồng Trần Tuyết ung dung nói.
Nghe lời này, Diệp Thành chợt cau mày, đây quả thực không phải tin tốt, Huyền Hoàng vốn đã khó đối phó, bây giờ lại liên minh với Thị Huyết Điện, muốn thống nhất Viêm Hoàng thì sự việc lại càng khó hơn.