– Không đúng!
Hỏng bét!
Một kiếm đâm xuyên qua mi tâm Vân Huyên nhưng Nhiếp Vân lập tức cảm thấy không đúng, bình thường đâm chết một người sẽ có máu chảy ra, sẽ có linh hồn ngăn cản nhưng một kiếm này không khác gì đâm vào cây gỗ, căn bản không giống thân thể huyết nhục.
– Nhiếp Vân, ta sẽ nhớ kỹ chuyện hôm nay, ta không để yên cho ngươi đâu.
Thời điểm đang nghi hoặc, chợt nghe một giọng nói tức giận vang lên.
Cho dù Nhiếp Vân ngụy trang dung mạo và khí tức linh hồn nhưng Kiếm Thần Chi Kiếm và kiếm pháp lại không che giấu được.
Tiếng hô chấm dứt, vô số kiếm quang xé rách thiên địa.
Những này kiếm quang cũng không tấn công ai mà là đánh nát ngọc phù, lúc này lực lượng cuồng bạo bộc phát, sắc mặt Nhiếp Vân ngưng trọng và tránh né, tay trái U Minh Kiếm, tay phải Kiếm Thần Chi Kiếm, hắn thi triển kiếm thuật tấn công vào vụ nổ.
Ầm ầm!
Tuyệt chiêu va chạm với nhau, Nhiếp Vân lui về phía sau bảy tám bước, lúc này hắn không nhịn được quay đầu nhìn sang.
Chỉ thấy những người bị đánh bất tỉnh trên mặt đất đã bị mang đi, biến mất không còn.
Xem ra vừa rồi mình đánh chết Vân Huyên là giả, chân thân của nàng đã mang theo người khác bỏ trốn ra xa.
– Tại sao ngươi không ngăn cản?
Nghĩ đến cơ hội tốt như thế nhưng không thể đánh chết nữ nhân kia, sắc mặt Nhiếp Vân lúc này tức giận nhìn sang tiểu Long.
– Ngươi không cho ta ra tay…
Nhìn bộ dạng tiểu Long cúi đầu xuống nhỏ giọng nói thầm, vẻ mặt ủy khuất.
– Ngươi…
Nhiếp Vân muốn trách cứ nhưng biết không chiếm đạo lý, bất đắc dĩ lắc đầu.
– Là thái độ của ta không tốt, thực xin lỗi!
– Không phải ngươi nói đánh bọn họ bất tỉnh hay sao? Tại sao Vân Huyên lại thanh tỉnh?
Hắn tận mắt thấy thủ đoạn của tiểu Long, lôi binh kiếp của Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh cũng bị nó nuốt vào, chấn bất tỉnh mấy cường giả Phá Không Cảnh có lẽ vô cùng đơn giản, tại sao Vân Huyên không bất tỉnh?
– Ta cũng không biết…
Tiểu Long lắc đầu.
– Bỏ đi, nên cứu Giao Long lão tổ a!
Thấy nó cũng không quá rõ ràng, Nhiếp Vân biết rõ hỏi cũng vô dụng, ngẩng đầu nhìn lên không trung..
Vừa rồi tiểu Long phát ra tiếng hô cũng không đối phó Giao Long, cho nên nó cũng không hôn mê, tuy không hôn mê nhưng cũng không khác bao nhiêu, máu của U Minh hoàng tộc tạo thành tổn thương lớn lên nó, lúc này khí tức của nó uể oải, lân phiến tróc ra, dường như tùy thời sẽ chết đi.
Thả người bay tới trước mặt Giao Long, Nhiếp Vân nhìn vào lồng tre vây khốn nó, phát hiện thứ này phi thường đơn sơ, thậm chí không phải linh binh, trên những nan tre có huyết dịch và phù chú, mà phù chú này tổn thương Giao Long thật lớn.
– Hẳn là dùng máu U Minh hoàng tộc vẽ ra.
Liếc mắt nhìn, nội tâm Nhiếp Vân minh bạch.
Loại đồ vật rách rưới này một ngón tay của chính mình có thể xé tan, Giao Long đường đường cường giả Đan Điền Huyệt Khiếu Cảnh đỉnh phong nhưng không cách nào giãy dụa, thuyết minh thứ này có tương khác, có lẽ chính là máu U Minh hoàng tộc theo lời tiểu Long…
Lúc này hắn không cẩn thận nghiên cứu, Kiếm Thần Chi Kiếm nhảy lên đánh nát
lồng sắt.
Rống!
Sau đó phá hư lồng tre, Giao Long như thanh tỉnh một chút, dường như cho rằng Nhiếp Vân giống như Vân Huyên là tới vũ nhục nó, phẫn nộ gào rú một tiếng.
– Không phải sợ, ta là đệ tử Hóa Vân Tông, ta chuyên môn tới đây cứu ngươi, không nên phản kháng, ta sẽ rút nọc độc U Minh hoàng tộc ra khỏi người của ngươi.
Sợ thằng này hiểu lầm, Nhiếp Vân vội vàng truyền tin tức vào trong đầu của nó, đồng thời lấy ra ngọc bài thân phận đệ tử hạch tâm của Hóa Vân Tông.
Rống!
Nhìn thấy ngọc bài, nghe nói như thế, ánh mắt Giao Long cũng nhu hòa hơn nhiều, nghe nói lấy nọc độc U Minh hoàng tộc ra khỏi người của nó lại không quá tin tưởng.
Nhiếp Vân cũng biết không có thời gian giải thích, bàn tay của hắn chạm vào lưng Giao Long, vận chuyển thiên phú kịch độc và chậm rãi dò xét trong cơ thể của nó.