– Sao mà bản thiếu gia tới giơ mới gặp một kẻ không biết xấu hổ đấy, quái vật Hắc Bạch như ngươi có tu vi Thiên Giai Cảnh bát trọng mà Huyền Thiên mới Thiên Giai Cảnh lục trọng, nếu là Huyền Thiên tìm ngươi khiêu chiến thì thôi. Ngươi chủ động tìm Huyền Thiên sinh tử khiêu chiến, nhiều người như vậy ngươi còn muốn mặt mũi sao sao?
Hắc Bạch Thánh Tử lơ đễnh, nói:
– Huyền Thiên không phải người thường, có thể nào dùng ánh mắt bình thường phán đoán. Bổn thánh tử xem ra, hắn khủng bố nhiều hơn cường giả Thiên Giai Cảnh bát trọng nhiều, bổn thánh tử tìm kiếm đối thủ, không nhìn tu vi, chỉ nhìn thực lực, không có thực lực, Thiên Giai Cảnh cửu trọng thập trọng, bổn thánh tử cũng không khiêu chiến, thực lực đầy đủ cùng ta chiến một trận.
Chợt nghe xong, mọi người hoàn toàn chính xác cảm thấy còn có mấy phần đạo lý.
Nhưng mà tinh tế tưởng tượng tu vi chênh lệch như vậy, Huyền Thiên cùng Hắc Bạch Thánh Tử sinh tử quyết chiến, vậy cũng khó rồi, không phải tiện tay là có mạng đâu, sao chẳng có ai quý mạng của mình nhỉ.
– Ta khinh! Không biết xấu hổ cũng đừng có giả vờ, hết lần này tới lần khác còn muốn giảng ra một đống lớn đạo lý. . . Làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ ah!
Hướng Thiên Tiếu xì mũi coi thường.
Hắc Bạch Thánh Tử nghe vậy, trong mắt lệ mang lóe lên, ẩn ẩn nổi giận khí.
Bất quá, lúc này hắn cùng với Huyền Thiên cách nhau 2000m, khóe miệng Hắc Bạch Thánh Tử lộ ra vẻ mỉm cười nói:
– Bổn thánh tử muốn cùng ngươi chiến một trận, không phải do ngươi có đáp ứng hay không, chiến cũng phải chiến, không muốn chiến cũng phải chiến!
Trong lúc nói chuyện tốc độ của Hắc Bạch Thánh Tử đột nhiên đột nhiên, bên cạnh của hắn lập tức xuất hiện một kẻ nửa trắng nửa đen.
Hưu –! Hưu –!
Hai thanh trường kiếm một đen một trắng sau lưng lập tức xuất hiện trong tay Hắc Bạch Thánh Tử, trong chốc lát, một đen một trắng một âm một dương hai đạo kiếm cương hoàn toàn bất đồng bắn về phía Huyền Thiên.
Kiếm cương kia lướt qua, bốn phía hư không đều bị vặn vẹo, nó là lực đạo của lực lượng nào đó.
Đúng! Là lực lượng của đạo!
Hắc Bạch Thánh Tử giơ tay nhấc chân, xuất kiếm đều có một cỗ lực lượng đây là thủ đoạn công kích hiếm thấy.
Kiếm cương ẩn chứa đại đạo thường thường mang theo lực lượng không thể tưởng tượng nổi.
Huyền Thiên đối mặt công kích của Hắc Bạch Thánh Tử thì hừ lạnh một tiếng.
Ầm ầm. . . !
Đột nhiên vô tận lôi điện từ trong cơ thể Huyền Thiên kích xạ về phía trước, trong chốc lát liền tạo thành một mảnh lôi biển. . .
Lôi điện đều là tam trọng thượng phẩm Thiên Lôi, Huyền Thiên tại Lôi Đình sơn mạch hấp thu kịch liệt nhất trên lôi hải của Lôi Đình sơn mạch. Hiện tại Lôi Đình kịch liệt nhất trên lôi hải, toàn bộ phóng xuất ra đủ để đủ để đánh chết một vị Thiên giai thập trọng chí cường giả, uy áp khủng bố đến cực điểm.
Trước mặt cuồng bạo cuồng bạo mặt, kiếm cương ẩn chứa lực lượng của Hắc Bạch Thánh Tử cũng lập tức sụp đổ, hơn nữa tốc độ lôi điện nhanh đến cực điểm đó chân chính là một tia chớp tốc dộ, lập tức liền bao phủ lấy Hắc Bạch Thánh Tử.
Tình huống như thế nào?
Cường giả Âm Dương đại lục thầm nghĩ.
Lôi điện! Nhiều lôi điện như vậy?
Cơ hồ hội tụ thành một mảnh lôi điện hải dương thanh thế rợn cả người, hơn nữa toàn bộ do tam trọng thượng phẩm lôi điện tạo thành, lực công kích vô cùng khủng bố.
Cho dù là Thiên Giai Cảnh thập trọng chí cường giả bị nhiều lôi điện như vậy đánh trúng, nếu như phòng bị không tốt, cũng có thể sẽ bị đánh chết!
Nếu bàn về kinh ngạc thì Hắc Bạch Thánh Tử kinh ngạc hơn, hắn thật sự là không ngờ, trong cơ thể Huyền Thiên lại sẽ có nhiều tam trọng thượng phẩm lôi điện như vậy.