Nhìn thân thể Thiên Dực Thiếu Gia bị chém thành từng mảnh, trong ánh mắt của bọn hắn, lộ vẻ hoảng sợ!
Ngay cả không ít võ giả Thần Châu đều rung động:
– Ra tay thật quyết đoán!
Đối với tiếng kinh hô gần như thét lên kia, Huyền Thiên không để ý đến, tay hắn duỗi ra, cương nguyên hóa thành một cái đại thủ lấy ra một chiếc nhẫn đen nhánh từ trong đám huyết nhục của Thiên Dực Thiếu Gia.
Thiên Dực Thiếu Gia đã phóng ra phát ngôn đối với Huyền Thiên khiêu chiến tiến hành sinh tử quyết chiến, không phải phân thắng bại mà là sinh tử.
Thiên Dực Thiếu Gia là vì giết hắn mà đến, vậy Huyền Thiên chỉ có đem chữ Sát còn nguyên hoàn trả Thiên Dực Thiếu Gia Thiên Dực Thiếu Gia.
Thiên Dực Thiếu Gia thể hiện thái độ đối với Huyền Thiên thì quyết định của Huyền Thiên chính là thái độ của hắn, nếu như hắn chỉ là xuất đầu cho là huynh trưởng Thiên Hồn thiếu gia cùng Huyền Thiên phân thắng bại thì Huyền Thiên cùng hắn phân thắng bại, nếu như là phân sinh tử, Huyền Thiên tự nhiên muốn cùng hắn phân sinh tử!
– Huyền Thiên, ngươi dám giết đệ đệ của ta? Ngươi nhất định phải chết, ngươi chết chắc rồi, phụ thân đại nhân của ta quyết không tha cho ngươi…
Thanh âm của thiếu gia thiếu gia vang lên phía trước Huyền Thiên.
Trên mặt Thiên Hồn thiếu gia còn có một cái vết tay, nhưng mà giờ phút này hắn đã bị phẫn nộ làm cho lý trí hôn mê. Hắn chỉ vào Huyền Thiên không ngừng mắng:
– Ngươi nhất định phải chết. . . Ngươi chết chắc rồi. . . !
Bên cạnh Thiên Hồn thiếu gia là một Thiên Giai Cảnh ngũ trọng lão bộc, lão kéo tay của hắn nói:
– Thiên Hồn thiếu gia. Chúng ta đi mau. Nguy hiểm lắm…
Xa xa cường giả Thiên Kiếm sơn trang thấy Thiên Hồn thiếu gia vọt tới trước mặt Huyền Thiên mắng hắn, nguyên một đám bị làm cho sợ đến hồn kinh đảm táng lao đến.
Tại đây không phải Âm Dương đại lục, lại càng không là Thiên Kiếm sơn trang ah. . .
Thiên Hồn thiếu gia hung hăng càn quấy tại Âm Dương đại lục đã quen, vốn thực lực rất cường đại, phía dưới càng có một đệ đệ vô cùng yêu nghiệt, sau lưng Thiên Kiếm sơn trang là nhất phẩm thế lực, chỗ dựa thập phần cường đại tạo nên tính cách này của hắn.
Từ bé tới giờ, Thiên Hồn thiếu gia chưa từng bị thua thiệt, tại Âm Dương đại lục, hắn cho người khác một cái tát, người khác còn phải lập tức giơ mặt bên kia cho hắn tát nốt, nếu không thì đại họa lâm đầu.
Từ ngày ở Thiên Giao Đảo bị Huyền Thiên gây thương tích, Thiên Hồn thiếu gia vẫn canh cánh trong lòng, không đem Huyền Thiên giết chết, tức khí trong lòng hắn khó mà xuôi được.
Vì thế tuy rằng hắn cùng với Huyền Thiên không tính là đại thù nhưng lại muốn mạng của Huyền Thiên. Thiên Dực Thiếu Gia trực tiếp hướng Huyền Thiên sinh tử khiêu chiến.
Luận hung hăng càn quấy, vô luận là Đệ Nhất Công Tử, hay là Đỉnh Công Tử cũng không thể so cùng Thiên Hồn. Từ lúc Thiên Hồn thiếu gia hỏi tin tức của Thiên Giao lão nhân gia, trực tiếp đạp một cước ra khỏi cửa có thể nhìn thấy tâm tính của Thiên Hồn thiếu gia vặn vẹo tới như thế nào…
Huyền Thiên chán ghét nhìn Thiên Hồn thiếu gia:
– Ngươi thật đúng là không biết chữ chết viết như thế nào….
Hưu –! Tiếng nói vừa dứt thì lập tức có một đạo kiếm cương nổ bắn ra.
Kiếm cương sáng chói trong chốc lát bổ trước mặt Thiên Hồn thiếu gia, lúc này hắn mới biết được, mình là vô tri cùng ngây thơ cỡ nào. Tử vong lập tức khiến cho lòng hắn sinh ra sự sợ hãi. Thét lên một tiếng một kiếm hoành ngang phía trước còn thân hình thì dốc sức liều mạng lui về phía sau.
Bất quá, Huyền Thiên đã xuất thủ, lại có thể nào cho Thiên Hồn thiếu gia đào thoát, Sơ Lam Kiếm bổ qua toàn thân Thiên Hồn thiếu gia bị chẻ ra thành hai khúc.
Đây là một kiếm mạnh nhất của Huyền Thiên, hắn cảm thấy Thiên Hồn thiếu gia thật sự là chán ghét. Lần thứ nhất buông tha hắn một mạng, hắn không biết quý trọng, lần thứ hai cho hắn một cái tát, hắn còn không biết cao thấp, lần thứ ba. . .
Không có lần thứ ba, quá tam ba bận!
– Thiên Hồn thiếu gia. . .
Thân thể cường giả Thiên Kiếm sơn trang xông lại bỗng nhiên run rẩy, chỉ cảm thấy bầu trời như sụp xuống.