Nhưng, hôm qua Tô Khiết lái xe của Nguyễn Hạo Thần trở về, nên cô lập tức lái xe của Nguyễn Hạo Thần đi đến công ty.
“Đây là xe của Nguyễn Hạo Thần à, nghe nói đây là chiếc xe Nguyễn Hạo Thần thích nhất, thế mà nó lại để cho cháu lái về sao?” Ông cụ Tô ngồi trên xe, cười híp mắt nhìn Tô Khiết.
Hôm qua ông đã nhìn ra quan hệ giữa Nguyễn Hạo Thần và Khiết Khiết không tầm thường, xem ra đúng là có ẩn tình bên trong.
“Anh ấy thích nhất chiếc xe này sao?” Tô Khiết ngẩn người, nhớ ra bình thường đúng là Nguyễn Hạo Thần hay lái chiếc xe này nhất.
“Cháu hỏi ông nội làm gì, nó thích gì chắc chắn cháu phải rõ hơn ông nội chứ?” Nghe thấy Tô Khiết buột miệng trả lời, ông cụ Tô lập tức bật cười.
Tô Khiết liếc nhìn ông cụ, không nói gì nữa nhưng trong lòng thầm ảo não, cô phát hiện gần đây đầu óc cô hình như không minh mẫn lắm, thường xuyên làm sai, thường xuyên nói nhầm.
Tất nhiên, lần nào cũng liên quan đến Nguyễn Hạo Thần.
Cô cảm thấy, có phải bản thân đã trúng độc của Nguyễn Hạo Thần hay không?
“Cháu và Nguyễn Hạo Thần quen biết bao lâu rồi? Có phải hai đứa đang hẹn hò hay không?” Lúc này, ông cụ Tô thật không kìm được tò mò, ông muốn biết lắm rồi.
“Ông nội, bây giờ không phải ông nên suy nghĩ kỹ càng chuyện của công ty sao?” Tô Khiết lập tức dời chủ đề.
Cô sợ mình lại nói sai lời gì.
“Giờ ông nội lại không lo lắng chuyện của công ty.” Ông cụ Tô nhướng mày, mỉm cười như hồ ly.
Khóe môi Tô Khiết hơi giãn ra, đúng là gừng càng già càng cay.
Tô Khiết và ông cụ nhanh chóng đến công ty của Tô thị. Sau khi dừng xe, Tô Khiết dìu ông cụ Tô cùng đi vào công ty.
Trước đó, Tô Trung Dung đã dẫn theo Tô Chí Long tới công ty, hiện ông ta đang trong công ty, gấp gáp kích động lãnh đạo và nhân viên lâu năm của công ty. Ông ta cho rằng lần này ông ta chắc chắn thắng.