”
“Anh muốn bao nhiêu?” Lâm Dương không chút kinh ngạc, thờ ơ hỏi.
“Chủ tịch Lâm quả nhiên là người sảng khoái! Tôi thích nói chuyện với một người sảng khoái như anh! Hi hi…như vậy, tôi cũng không tham lam nữa, cái giá này, anh thấy thế nào?” Phạm Lạc giơ tay xòe ngón tay ra.
“Năm tỷ?” Lâm Dương hỏi.
“Tại sao chủ tịch Lâm không cho rằng ý của tôi là 500 triệu?” Phạm Lạc cười nhìn anh.
“Nếu như anh chỉ muốn năm trăm triệu, vậy chính là đang sỉ nhục tôi.
” Lâm Dương lắc đầu.
“Ha ha ha, chủ tịch Lâm không hỏ là chủ tịch Lâm, quả nhiên khí phách! Cũng đúng thôi, một người như anh đâu thể đáng giá 500 triệu chứ? Chuyện đã như vậy, tôi cũng không nói nhiều nữa! Chủ tịch Lâm, hãy nói chuyện thẳng thắn đi! Chỉ cần anh gật đầu, tôi lập tức thu xếp rút đơn kiện, đảm bảo sẽ không gây rắc rối cho anh về chuyện hợp đồng của đoàn phim “Chiến hổ” nữa.
Tôi đảm bảo quá trình quay phim sau này của đoàn phim Chiến Hồ nhất định sẽ thuận lợi, bình an, thế nào?” Phạm Lạc nheo mắt cười nói.
Lâm Dương nghĩ tới đây, dường như có chút khó xử.
Văn Lệ bên cạnh lại có chút lo sợ, thâp giọng nói: “A Lạc, chúng ta có phải là đòi nhiều quá không? Lúc đầu không phải nói chỉ cần 3 tỷ thôi sao2”
“Em lo lắng cái gì chứ? Anh ta chắc chắn sẽ mặc cả, trước tiên chúng ta cứ đòi cao, xem anh ta mặc cả thế nào!”
Phạm Lạc thấp giọng nói.
Văn Lệ nhẹ gật đầu, lập tức nhìn về phía Lâm Dương.
Nhưng mà, chính vào lúc này, Lâm Dương đột nhiên ngắng đầu lên.
“Năm tỷ không được lắm!”
“Nhiều quá chăng?” Phạm Lạc nhíu mày.
“Không phải!”
Lâm Dương lắc đầu, mặt không biểu cảm nói: “Tôi cảm thấy là quá ít, như vậy đi, Phạm Lạc, Văn Lệ, tôi cho các người mười tỷ!”
Lời nói của Lâm Dương khiên hai người có mặt vô cùng kinh ngạc.
Cả hai trố mắt đừng nhìn, không thể nào tin được nhìn anh.
Phải một lúc lâu sau, Phạm Lạc mới hoàn hồn.
“Lâm… chủ tịch Lâm… anh… lời anh nói là thật sao?”