Vệ Vũ cười cười rồi xung phong:
– Sư huynh đi cùng hai muội.
– Không cần!
Hòa Tảo tỏ ra khó chịu, quyết đoán cự tuyệt.
Vệ Vũ lắc đầu nói:
– Sư muội, sư phụ mới vừa nói không cho chúng ta tùy tiện hành động, bởi vì không ai biết nơi này rốt cuộc ẩn giấu nguy hiểm gì, hai vị sư muội như hai viên ngọc quý trên tay sư phụ, nếu xảy ra chuyện gì thì ai có thể gánh trách nhiệm? Để sư huynh đi theo hộ vệ, nếu có xảy ra chuyện gì thì sư huynh cũng có thể thay hai sư muội gánh đỡ.
Y tỏ vẻ cam nguyện nghĩ cho hai người, nghiêm nghị ngẩng đầu ưỡn ngực ra, ra vẻ đáng tin cậy.
– Hôm qua vị tiền bối đó đã nói nơi này không có bất kỳ nguy hiểm nào rồi còn gì?
Hòa Miêu chớp chớp mắt.
– Ai biết vị tiền bối đó nói thật hay nói dối đâu, công lực của lão cao thâm, nơi đây đối với lão không có gì nguy hiểm, nhưng chúng ta thì khác. Cũng vì không biết những nơi này có gì nên sư phụ mới cùng Lã Quy Trần kia đi tìm hiểu tin tức.
– Sư huynh, huynh nói thực cho ta biết, có phải sư phụ hoài nghi lai lịch và thân phận của Dương Khai không? . Truyện Trọng Sinh
Hòa Tảo đưa mắt nhìn Vệ Vũ.
– Sư muội sao lại nói vậy.
Vệ Vũ ngạc nhiên thấy rõ.
– Chính là cảm giác này, sư phụ cho ta cảm giác không muốn bọn ta tiếp xúc thân mật với Dương Khai. Hơn nữa hôm qua khi bọn ta đưa Dương Khai tới, hình như sư phụ đã làm gì đó với hắn.
Hòa Tảo nói thẳng, vừa nói vừa hồi tưởng đến vẻ mặt giật mình và giận giữ của Dương Khai.
Nếu không vì sư phụ âm thầm triển khai thứ gì đó, hắn hẳn sẽ không tức giận.
Vệ Vũ cười hề hề:
– Sư muội suy nghĩ nhiều rồi, sư phụ là nhân vật bậc nào, sao lại để bụng một nhân vật nhỏ xíu như vậy? Hơn nữa tất cả những gì sư phụ làm cũng là vì muốn tốt cho những đệ tử như chúng ta. Thôi không nhiều lời nữa, hai vị sư phụ nếu đi thì để sư huynh đi cùng, ta cũng muốn đi xem xét xung quanh.
– Không cần, bọn ta không muốn đi nữa.
Hòa Tảo lắc đầu, dẫn Hòa Miêu về lại vị trí cũ khoanh chân ngồi xuống.
Vệ Vũ nhéo nhéo mũi chán nản, cũng chỉ có thể ngồi xuống khôi phục giết thời gian.
Động tĩnh bên này cũng không giấu được Dương Khai. Tuy nói nơi này tạm thời an toàn nhưng hắn hiện giờ lẻ loi một mình, cẩn thận một chút vẫn hơn.
Nhất là Bích Nhã bên Tử Tinh vẫn dõi theo hắn. Nếu không có lão già thần bí kia uy hiếp, chỉ e ả đã sớm hạ thủ với hắn.
Cho nên hắn luôn luôn để ý hướng đi của võ giả hai bên, hắn thấy Nguyệt Hi và Lã Quy Trần cùng nhau rời đi, hắn cũng nhìn thấy Hòa Tảo và Hòa Miêu muốn đến chỗ mình lại bị tên nọ ngăn lại.
Dù không rõ lắm chi tiết nhưng hắn cũng mơ hồ đoán được chút ít chuyện.
Cách đó không xa bỗng nhiên truyền tới một hồi tiếng vang quỷ dị. Dương Khai quay đầu nhìn lại, lập tức ngẩn ra, vẻ mặt trở nên cổ quái, rồiđi về phía đó.
Một lát sau hắn tới một lùm cây khẽ quát:
– Thần Đồ?
Thần Đồ thò đầu ra từ một bên lùm cây, lén lút ngoắc tay gọi Dương Khai, sau đó lại nhanh chóng rụt đầu lại.
Dương Khai không kìm nổi bật cười, bước tới trước mặt y cau mày nói:
– Ngươi định làm gì đấy?
– Trốn những người kia chứ gì.
Thần Đồ thấp giọng đáp, nhếch miệng cười:
– Huynh đệ, gặp được ngươi thật là tốt, ta nghĩ hai chúng ta lần này chết chắc rồi, không ngờ vẫn còn sống, đúng là phúc lớn mạng lớn.
Nói một hồi, y há mồm thở dốc một hơi, sắc mặt tái nhợt.
Lúc này Dương Khai mới để ý, y bị thương nặng hơn mình trong tai nạn hôm qua, bụng của y có vết máu đỏ sẫm, quần áo rách bươm, rõ ràng đã bị cái gì đó xuyên qua người sau đó đã được rút ra, khắp mặt cũng đầy vết máu thịt loang lổ, làm y thoạt nhìn vô cùng khủng khiếp.
– Ngươi trông hơi thảm đấy!
Dương Khai ngồi xuống.
Thần Đồ sắc mặt đau khổ kêu ầm lên:
– Mẹ nó, vốn không cảm giác được gì, bị ngươi nói vậy tự nhiên ta cũng thấy mình đúng là thảm, sao ngươi chẳng bị tổn hại gì hết vậy?
– May mắn thôi. Sao ngươi lại thành ra như vậy?
Dương Khai nhún nhún vai.
– Ta làm sao biết được, lúc chiến hạm bị hủy hoại, ta hôn mê ngay lập tức, đợi đến khi tỉnh lại thấy mình đã đến đây, may mà mảnh vỡ chiến hạm đó không đâm thủng chỗ hiểm của ta, bằng không huynh đệ ngươi cũng chỉ có thể nhặt xác cho ta thôi.
Thần Đồ líu lo rồi nhe răng trợn mắt, đau đến toát mồ hôi lạnh.
– Ngươi không dùng đan dược sao?
Dương Khai ngạc nhiên hỏi, nhìn Thần Đồ thì hình như y vẫn chưa khôi phục.
– Đồ của ta sớm đã bị đám súc sinh Tử Tinh kia cướp đi rồi, còn đan dược đâu nữa? Đến bí bảo cũng bị mất, nếu ta có bí ảo cũng đã không biến thành như vậy.
Thần Đồ cáu tiết:
– Huynh đệ, ngươi còn đan dược không?
Dương Khai gật đầu, giả vờ lấy đồ từ nhẫn không gian, nhưng thực chất là lấy một viên Thánh đan chữa thương ra từ Ma Thần Bí Điển.
– Ồ? Thánh đan có đan văn?
Hai mắt Thần Đồ tỏa sáng, y khẽ hô lên, nhận lấy Thánh đan, dường như viên đan dược như vậy đối với y là thứ quá tốt, y không chút do dự nuốt viên Thánh đan rồi thở gấp nói:
– Cho ta chút thời gian là có thể khôi phục rồi.
– Ngươi ngồi xuống đi, ta sẽ giúp ngươi.
Dương Khai chủ động đề nghị.
Hiện giờ hắn và Thần Đồ xem như đứng cùng một chiến tuyến, giúp y một chút cũng chẳng sao.
– Có cần phải cách xa một chút không?
Thần Đồ có chút lo lắng nhìn xa xa:
– Nếu chẳng may bị người của Tử Tinh hoặc Kiếm Minh phát hiện thì…
– Yên tâm đi, hiện tại bọn chúng không dám làm bậy đâu.
– Nghĩa là sao?
Thần Đồ hồ nghi khó hiểu.
Hình như y không biết gì về sự xuất hiện của lão già hôm qua, phỏng chừng khi lão già đó xuất hiện thì Thần Đồ vẫn còn đang hôn mê.
Dương Khai bèn đơn giản thuật lại chuyện về lão già đó. Thần Đồ nghe xong sắc mặt không ngừng biến ảo, khẽ quát:
– Nói vậy lão già đó tối thiểu cũng phải có tu vi Phản Hư Cảnh? Không đúng, không đúng, có thể là cao hơn nữa.
Y thì thào một mình, sắc mặt trở nên phấn khích.