Giờ lại để anh có cơ hội say bí tỉ.
Anh tựa vào bàn viết chữ, bên chân có rất nhiều vỏ chai rượu lăn lóc.
Anh đã ngà ngà say, nhắm nghiền mắt, hít thở đều.
Cô rón ren tiến về trước, thu dọn vỏ chai rượu rồi muốn đỡ anh về phòng.
Nhưng anh quá nặng, cô vốn dĩ không đỡ nỗi, cuối cùng vì không cẩn thận nên hai người cùng té luôn xuống đất.
Cô bị đè phía dưới, cảm nhận được toàn bộ sức nặng của anh, cảm giác thở không ra hơi.
Cô gọi tên anh đến mấy lần anh mới có phản ứng, mở đôi mắt say lờ đờ ra.
Mắt tối sầm lại như đêm tối bất tận.
“Cố… Cố Thành Trung…”
Dường như anh cảm nhận được có gì đó đang đỡ nửa trên thân mình dậy, còn áp lực của cô thì cũng lập tức giảm đi, cô thở phào.
Nhưng không ngờ ngay lập tức, anh đã cúi người xuống, hôn cô…
Hứa Trúc Linh cũng không biết rốt cuộc anh đang tỉnh táo hay là đang say.
Anh công thành cướp đất, vốn dĩ không cho cô bất cứ cơ hội nào để thở.
Mặt cô đỏ ửng lên, cuối cùng không chịu nỗi nữa nên không ngừng đẩy ngực anh ra.
Lúc này anh mới nhận ra, không tiếp tục hôn cô nữa.
Đôi mắt anh mơ màng như màn đêm thần bí, sâu không nhìn thấy đáy, vô cùng vô tận.
Anh đưa ánh mắt cháy bỏng nhưng cô độc của mình nhìn cô như thể muốn nuốt chửng lấy cô.
“Cố… Cố Thành Trung, anh không sao chứ?”
Cô hơi lo sợ nên nói chuyện cũng rất cẩn trọng.
“Hứa Trúc Linh…” Anh lẩm nhẩm tên của cô.
“Ừm. Em ở đây”
“Ừ. Vậy thì tốt”