“Đó là một tản tu”, Chung Giang khẽ cười: “Là một đạo hữu ta quen khi đi dạo chơi, không biết vì sao người đó lại trúng đạo thương, cả trăm năm rồi vẫn chưa tìm ra cách giải cứu. Nếu ngươi có thể chữa lành đạo thương thì bảo ông ấy đến Viêm Hoàng của chúng ta làm khách khanh trưởng lão cũng được”.
“Chuyện này ổn đấy, vậy tiền bối liên hệ nhé”, Diệp Thành cười vui vẻ: “Tiền bối tìm được thì đạo thương của ông ấy cứ để ta lo”.
“Vậy phải tìm được đã, có trời mới biết bây giờ ông ấy ở đâu”.
“Không sao, chúng ta có mạng lưới tình báo mà”, Diệp Thành lại nhìn sang Hồng Trần Tuyết.
“Chuyện này cứ giao cho ta, nếu Thiên Tông thế gia và nhà họ Tô của thành Xuân Thu cũng gia nhập Viêm Hoàng, lại có thêm vị đạo hữu mà Chung Giang sư huynh vừa nói, vậy thì thực lực của Viêm Hoàng chúng ta có thể tăng lên rất nhiều”, Hồng Trần Tuyết ngẫm nghĩ: “Đến lúc đó, khả năng thống nhất được Viêm Hoàng cũng sẽ tăng lên rất nhiều”.
“Vậy để ta phái người đi liên lạc với Thiên Tông thế gia và nhà họ Tô”, Chung Giang đứng dậy, mặt mày rạng rỡ, bước đi cũng nhẹ nhàng hơn nhiều.
Sau khi Chung Giang đi, lúc này Hồng Trần Tuyết mới nhìn Diệp Thành, nói chính xác hơn là nhìn vào mắt trái của hắn.
Có lẽ là thấy mắt nhớ người khiến bà bất giác thất thần, dường như nhìn mắt trái của Diệp Thành, nhưng lại như đang nhìn mắt phải của Hồng Trần, họ đều có Tiên Nhãn, đều gọi là Lục Đạo Tiên Luân Nhãn.
Bị Hồng Trần Tuyết nhìn chằm chằm như vậy, Diệp Thành cảm thấy không được tự nhiên.
Khụ khụ!
Cuối cùng, Diệp Thành ho khan một tiếng.
Bị tiếng ho khan của Diệp Thành thức tỉnh, Hồng Trần Tuyết không nhìn hắn nữa mà mím môi, nhẹ giọng hỏi: “Có thể nói cho ta biết làm thế nào mà ngươi có được Lục Đạo Tiên Luân Nhãn không?”