Kỷ Văn càng tức giận hơn.
Khang Giai Hào bước đên phòng dữ liệu, liêc nhìn qua.
“Anh Khang, cháy bao nhiêu rồi?” Kỷ Văn vội vàng hỏi.
“Không nhiều, nhưng đống tài liệu quan trọng nhất lại bị cháy mắt rồi.
Chúng đều là những tư liệu liên quan đến vụ kiện này mà chúng ta đã cực khổ thu thập được…” Khang Giai Hào trầm giọng nói.
“Cái gì?”
Kỷ Văn vô cùng hoảng sợ.
“Ông ta chắc chắn là có ý đốt những tài liệu này!”
“Cái lão này không lẽ là do đám người Phạm Lạc cử tới sao?”
“Chú Vương, chú nói rõ ràng cho cháu biết, chú có phải là đã lấy tiền của Phạm Lạc cố ý chạy đến đốt tài liệu của chúng tôi không?”
“Ông thật quá đáng ghét rồi!”
“Lão già không được kính trọng!”
“Kẻ phản bội!”
Mọi người xung quanh đều lần lượt chỉ trích.
Nhưng chú Vương vẫn nhắm mắt không nói gì, hoàn toàn không quan tâm đến những lời mắng chửi của những người xung quanh.
“Báo cảnh sát xử lý!” Khang Giai Hào trâm giọng nói.
Mọi người đều gật đầu.
Ngay sau đó, những người từ phòng tuần tra đã đến và đưa chú Vương đi điều tra.
Khang Giai Hào bước vào phòng tài liệu, nhìn những tài liệu đã bị đốt thành tro, thở dài dữ dội một hơi.
“Anh Khang, phải làm sao bây giờ?” Kỷ Văn với vẻ ngưng trọng hỏi.
“Cậu hỏi tôi… tôi biết hỏi ai? Lần này… khó quá rồi Khang Giai Hào khàn giọng nói, ánh mắt tràn đầy vẻ nặng trĩu, đến nói chuyện cũng không có sức lực.
Những người xung quanh cũng không lên tiếng, đều với vẻ mặt suy sụp.
Không ai ngờ rằng, đối phương lại nhắm vào Khang Giai Hào…
Trong công ty luật tràn đầy vẻ suy sụp.
Nhưng chính vào lúc này, một tiếng cười nhạt truyền đến.
“Thế nào? Khang Giai Hào, Kỷ Văn, các anh chỉ có chút trình độ này thôi sao?”