Nhưng mười phút sau, quản lí đã đơ mặt nhìn Chúc Vi Tinh bình thản bước xuống sân khấu.
Khương Lai thì lại hưng phấn vỗ tay, trong mắt lộ vẻ kinh ngạc: “Oa, Vi Tinh! Mới có qua một kì nghỉ đông mà tài nghệ của cậu tiến bộ nhiều dữ vậy, do lần trước chỉ đệm nhạc nên không phát huy được sao?”
Mỗi ngày Chúc Vi Tinh đều nhặt nhạnh lại những kí ức và kĩ năng chơi nhạc cụ đã quên, dù sao trí nhớ cơ bắp của Chúc Tịnh Tịnh cũng không quen với những thứ này. Mặc dù được Khương Lai khen ngợi, nhưng Chúc Vi Tinh vẫn cảm thấy tốc độ khôi phục của mình còn chậm hơn cậu tưởng, cho nên hôm nay cậu chỉ chọn biểu diễn piano và vilolin để đảm bảo an toàn. May thay khuyết điểm ở một buổi biểu diễn cấp độ này cũng đã thừa sức đáp ứng vị trí công việc bán thời gian ở đây rồi.
Quả nhiên, sau khi quản lí hoàn hồn lại thì hết sức ngạc nhiên, tỏ vẻ vô cùng hài lòng với Chúc Vi Tinh, nhưng anh vẫn cần xin chỉ thị của ông chủ nên bảo bọn cậu chờ một chút.
Trong lúc chờ đợi, Khương Lai nhiệt tình đề nghị dẫn cậu đi tham quan một vòng quán, Chúc Vi Tinh cũng muốn làm quen với môi trường làm việc nên đồng ý. Hai người cẩn thận đi vòng qua đường mòn tránh các vị khách trong quán.
Nội thất trong quán được trang trí đẹp mắt, bầu không khí yên tĩnh sạch sẽ, có thể thấy ông chủ rất có gu.
“Cậu thấy thế nào?” Khương Lai hỏi, “Cà phê ở đây rất ngon, tay nghề ông chủ rất cao, nghe nói còn đích thân tạo phúc lợi cho nhân viên nữa, cậu ở lại đây có thể thưởng thức rồi.”
Chúc Vi Tinh thận trọng: “Hi vọng là vậy, còn chưa chắc được nhận mà.”
Khương Lai: “Nhất định là được, nếu không thì ông chủ sẽ giải thích thế nào…”
Chúc Vi Tinh: “Cái gì?”
Khương Lai: “À, ý tôi là, cậu giỏi như vậy mà không nhận, ông chủ làm sao giải thích với tôi đây, tôi chính là khách ruột của quán đó!”
Hai người đến trước một bức tường ảnh, hầu hết là treo ảnh đen trắng, kĩ xảo chụp chuyên nghiệp, phong cách đa dạng, rất có phong cách nghệ thuật.
Chúc Vi Tinh nhìn thấy rất nhiều ảnh chụp sân khấu, đàn ghi ta, micro, loa, dàn trống, cùng với người trên sân khấu xen lẫn với nhau, ánh đèn lập lòe chớp tắt.
Khương Lai: “Ông chủ quán thời niên thiếu ngông cuồng chơi Rock n’ Roll, còn thành lập một ban nhạc nữa, chú ấy là tay trống.”
Chúc Vi Tinh nhìn kĩ, quả nhiên trong mấy bức ảnh đều là một tay đánh trống đang đối diện với ống kính, là một chàng trai tuấn tú hàm hậu, trong ảnh áng chừng khoảng hai mươi tuổi.
Khương Lai: “Có điều ban nhạc đã giải tán trong vòng hai năm, hiện tại chú ấy lại đam mê nhạc cổ điển, đúng là khó lường.”
Chúc Vi Tinh bỗng nhiên nói: “Nuo Dance Club sao?”
Khương Lai vẻ mặt kinh ngạc: “Làm sao cậu biết!?”
Chúc Vi Tinh chỉ vào một bức ảnh, có một cậu trai đang ôm đàn ghi ta không lộ mặt, sau lưng in một chữ “Nuo” rất nhỏ.
Khương Lai khen: “Cậu tinh mắt thật đó! Chính là họ!”
Chúc Vi Tinh hỏi: “Vậy quán này là do thần tượng của cậu mở ra sao?!”
Khương Lai do dự: “Miễn cưỡng coi như vậy đi, mà cũng không phải, thần tượng của tôi thực ra chỉ có một, không phải tay trống, mà là tay chơi Bass! Kĩ xảo của anh ấy bình thường thôi, nhưng ở trên sân khấu lại cực kì ngầu!”
Thấy cậu cười đến kiêu ngạo đắc ý, Chúc Vi Tinh như bị lây nhiễm, nhịn không được cũng hơi cong khóe miệng.
Bọn họ ở đây phiếm chuyện, đợi đến khi quản lí nhận lệnh của ông chủ quay trở lại. Như Khương Lai đã nói, Chúc Vi Tinh tài sắc vẹn toàn như vậy đương nhiên sẽ được nhận. Có điều khiến Chúc Vi Tinh bất ngờ chính là, bọn họ trả thù lao cực kì cao, so với quán bar Ngọ Sơn lúc trước còn cao hơn gấp mười lần.
Tham khảo giá thị trường trong giới làm thêm chơi đàn trên diễn đàn của trường mà nói, mức lương này cũng không tính là quá cao, nhưng cũng đủ khiến Chúc Vi Tinh cậu được sủng mà sợ.
“Ông chủ của chúng tôi đang ở trên lầu, anh ấy mới vừa nghe cậu đàn, cảm thấy cậu xứng đáng nhận mức giá này.”
Thuận theo ánh mắt của quản lí, Chúc Vi Tinh ngẩng đầu, nhìn thấy chàng trai hàm hậu trong bức ảnh, không, hiện tại phải là một người đàn ông chững chạc thành thục, đang đứng trước tay vịn cầu thang, mỉm cười gật đầu với Chúc Vi Tinh.
Chúc Vi Tinh: “Cảm ơn.”
Thừa dịp Chúc Vi Tinh đi kí hợp đồng làm thêm, Khương Lai quay người chạy lên lầu. Hí ha hí hửng đứng trước mặt ông chủ, cười hỏi người đang khuất sau bức tường thủy tinh cách đó mấy bước: “Dì Lan ơi, con làm có tốt không!?”
Hạ Linh Lan vẫn nhìn theo bóng dáng gầy gò đang đi xa, tiếng đàn vừa nghe cứ quanh quẩn trong đầu cô, như thể trùng lặp đan xen với kí ức nào đó trong quá khứ. Mãi đến khi Khương Lai hỏi lại lần nữa, cô mới hoảng thần chớp mắt, như chớp đi ánh nước đọng nơi đáy mắt, cô ngẩng lên xoa đầu Khương Lai đã đến bên cạnh: “Con làm rất tốt.”
Khương Lai nói: “Con còn lo sẽ bị Vi Tinh phát hiện, bởi vì cậu ấy thật sự rất thông minh, rất khó bị lừa, lại còn không muốn dễ dàng nhận quà, lần trước lúc cậu ấy ngất xỉu ở buổi khai trương FO, anh Thân muốn bồi thường, Vi Tinh cứ liên tục từ chối, may là lần này cậu ấy không nghi ngờ gì.”
Hạ Linh Lan cau mày: “Trương Thân? Bọn họ từng tiếp xúc với nhau rồi sao?”
Khương Lai gật đầu, cẩn thận kể lại khoảng thời gian Chúc Vi Tinh nằm viện vì sự kiện đó.
Hạ Linh Lan suy tư.
“Chị họ, cậu nhóc này là ai vậy? Đình Chi có họ hàng gì với cậu ấy sao?” Ông chủ mặt tròn nhìn ra sự quan tâm của Hạ Linh Lan, bèn hỏi.
Hạ Linh Lan chỉ nói: “Coi như vậy đi.”
Ông chủ: “Nếu thế thì em nhất định sẽ quan tâm.”
********
Gác lại việc buôn bán ở quầy sữa, Chúc Vi Tinh liền đi làm thêm, nhận được phản hồi rất lớn vào ngày đầu tiên đi làm ở Số 77. Cậu chơi bản (Hình ảnh phản chiếu trong nước) của Debussy, khúc này có độ khó chuyên nghiệp cao, cực kì lộng lẫy và đẹp đẽ. Tiếng đàn được hỗ trợ bởi các kĩ năng tuyệt đỉnh vang lên liên tục, như một bức màn nước lấp lánh trong trẻo được dựng lên xung quanh Chúc Vi Tinh, phản chiếu màu trắng trong của chiếc áo sơ mi, óng ánh các sắc độ khác nhau, sáng tối chập chờn, chói mắt đến mức hư ảo.
Khách hàng trong quán ngay cả khi uống nước cũng không dám cúi đầu, xung quanh sân khấu rất khó tìm thấy chỗ trống.
Có người khi rời đi còn không nhịn được đặt một nhành hoa mộc lan lên nắp đàn, Chúc Vi Tinh đang chơi đàn không kịp từ chối, mỗi ngày sau khi kết thúc, cậu với cây đàn của mình gần như bị phủ đầy mộc lan trắng, xung quanh toàn là hoa với hoa.
Tình huống tương tự cũng xuất hiện khi cậu kéo violin và chơi đàn hạc, rất nhiều người không hẳn là hiểu về âm nhạc, nhưng người đẹp và tiếng đàn hay thì vẫn có thể nhận biết được, nếu không phải trong quán không cho phép quay chụp, e là Chúc Vi Tinh có thể khiến số 77 trở thành nơi nổi tiếng thứ hai sau Nguyệt Quang Viên ở Cố Nhân Phường rồi.
Thỉnh thoảng cậu sẽ cảm thấy mình thực sự có mệnh vất vả, có lẽ cuộc sống trải qua không phong phú sẽ khiến cậu có cảm giác như chịu tội, hoặc có lẽ, chỉ có bận rộn mới có thể làm cho suy nghĩ của cậu bảo trì vận hành ở tốc độ cao, không đến mức vì một vài chuyện hay một vài người nào đó mà mất đi bình tĩnh.
Thế là một ngày của Chúc Vi Tinh được sắp xếp như sau: Có tiết học, không có giờ làm thêm, thời gian còn lại sẽ dùng để luyện tập nhạc cụ, cậu sẽ đến phòng làm việc ngoài trường học của thầy Tuyên. Điều kiện ở đó tốt hơn cậu nghĩ, được trang bị đầy đủ thiết bị, có phòng đàn độc lập, hết sức yên tĩnh và riêng tư. Quan trọng hơn là, ở đó có phòng ăn có cả phòng tập thể dục, Chúc Vi Tinh không cần đến viện Thể thao U bị gió thổi mệt người nữa.
Khương Dực cũng nói được làm được, từ ngày đó trở đi cũng không chủ động đi tìm Chúc Vi Tinh, thậm chí cũng không xuất hiện trước mặt cậu nữa. Đi học, đi làm, luyện tập hay giải trí, rõ ràng người đã từng xoay quanh cậu khắp nơi, quay đầu là thấy ngay, nhưng hiện tại chỉ cần Chúc Vi Tinh không đến tiệm sửa xe, không mở cửa sổ, là có thể cắt đứt liên lạc với người nọ.
Chúc Vi Tinh đã bắt đầu có vòng giao tiếp mới, sau khi làm thêm xong cậu sẽ hẹn Khương Lai đến phòng thiết bị, đến thư viện, cũng sẽ cùng Lục Tiểu Ái thảo luận về vấn đề học tập, thậm chí là Lương Vĩnh Phú, Lương Vĩnh Lệ, gặp nhau ở hành lang đều có thể gật đầu chào hỏi, trò chuyện đầy thiện chí.
Có Khương Dực hay không, cuộc sống của Chúc Vi Tinh dường như cũng không thay đổi gì.
Nhưng điều này vẫn không khiến cậu thở phào nhẹ nhõm, mà trái lại, mỗi khi nghĩ đến có lẽ từ nay sẽ dần dần trở nên xa cách với hắn như người xa lạ, sẽ khiến Chúc Vi Tinh mơ hồ sinh ra lo lắng bất an, dường như còn có chút sợ hãi.
Nhưng khiến Chúc Vi Tinh sợ hãi hơn chính là, kì hạn mười ngày chỉ còn lại có hai ngày.