Do năm nay có một tháng nhuận nên mấy lễ truyền thống của nửa năm còn lại bị chậm lại. Đến mùng một tháng mười một theo Âm lịch thì đã là mùa đông.
Tháng mười một chính là tháng đốt áo ấm, xem như là đưa cho người thân đã qua đời hàng mã mùa đông.
Trương Thần Phi tìm một công ty thiết kế nổi tiếng, nói bọn họ chuyển mẫu mã của sản phẩm mới nhất thành một bản thiết kế để cầm đến đốt cho mẹ.
“Đây là đồ của Paris, mẹ nhớ mặc đó.”
Tiêu Tê nhìn xung quanh một chút. Người đến đốt vàng mã hôm nay có rất nhiều, hầu hết mọi người ai cũng mua áo giấy rực rỡ sắc màu đến đốt, có người lười thì đốt tiền vàng mã. Chỉ có ông xã cậu thì đặc biệt, có đốt thì cũng là đốt một bản thiết kế luôn.
Sờ sờ mái tóc mềm mềm của Trương Đại Điểu, bất đắc dĩ cười khẽ, ngẩng đầu thì nhìn thấy có một người đàn ông đang ôm một bó hoa hồng màu hồng: “… Ba.”
Trương Tri Thức mặc tây trang giày da, chải kiểu tóc hôm ông nhận thưởng, đứng cách khoảng hơn năm mét, giống như đang do dự không biết có nên bước đến hay không.
Bàn tay đang đốt vàng mã của Trương Thần Phi bỗng dừng lại, nhìn theo ánh mắt của tiểu kiều thê thì ánh mắt hơi tối đi. Sau đó thì xem như không thấy gì cả, tiếp tục cúi đầu đốt vàng mã: “Bây giờ con và Viêm Viêm rất tốt, đến lễ mừng năm mới thì tụi con sẽ đến đảo nhiệt đới nghỉ phép. Mẹ ở bên kia có tìm được bạn trai không? Phải tìm một người thật tốt với mẹ, không cần giàu gì cả, không đủ tiền thì con đốt cho mẹ.”
Có một tờ giấy chứng nhận “Kỹ thuật độc quyền về tử cung nhân tạo” đưa đến, nhờ lửa của bản thiết kế kia mà dần dần cháy lên.
Trương Thần Phi đứng dậy, nhìn người cha tóc đã hoa râm ôm bó hoa hồng nhạt đặt trước bia mộ. Đó là loại hoa mà mẹ Trương thích nhất, Trương Tri Thức luôn chấp nhất như thế, lần nào đi tảo mộ cũng mua loại hoa này.
Tiêu Tê căng thẳng nhìn Trương Thần Phi, đây là lần đầu tiên sau nhiều năm như thế thì hai cha con mới đứng trước chỗ này, cậu lo lắng bọn họ sẽ có xung đột.
“Ông có từng hỏi qua mẹ là bà ấy thật sự mong muốn điều gì không?” Ngọn lửa từ từ cắn nuốt tờ giấy chứng nhận độc quyền, Trương Thần Phi nhìn ánh lửa đó, ách thanh chất vấn.
“Ba nghĩ là ba biết…” Ba Trương lấy ra một cái khăn tay đã cũ, chà từ viền cho đến giữa rồi đến ảnh chụp trên bia mộ, sau khi lau xong thì từ từ đứng lên, nhìn về phía con trai đã có chút xa lạ, “Phi Phi, ba vẫn luôn muốn nói một câu xin lỗi với con, xin lỗi.”
Trương Thần Phi cười xuỳ một tiếng,
Tiêu Tê nhẹ nhàng nắm tay ông xã, bàn tay gân xanh nổi đầy từ từ thả lỏng, nắm ngược lại tay Tiêu Tê.
“Ông không có lỗi gì với cả, tôi còn phải cám ơn ông vì ông đã dùng cách này dạy cho tôi biết phải chăm sóc người tôi yêu như thế nào.”
Môi Trương Tri Thức run run, tháo mắt kính xuống, lau lau khoé mắt.
Không muốn nhìn thấy bộ dáng này nữa, Trương Thần Phi kéo Tiêu Tê xoay người rời khỏi.
“Phi Phi.” Người phía sau im lặng một lát, bỗng nhiên cao giọng gọi hắn lại: “Cái tử cung nhân tạo để nuôi phôi thai từ song tinh trùng bây giở đã lên giá đến một trăm ngàn…”
Trương Thần Phi dừng bước lại, nhưng không quay đầu lại: “Ông nghĩ tôi thiếu con số một trăm ngàn này à?”
Cái giá tiền này là đưa ra lúc nhận được giải NB, bây giờ thì đã công khai ra toàn xã hội. Bởi vì kỹ thuật mới vừa hoàn thiện nên cần tiêu hao rất nhiều nhân lực vật lực, còn đắt hơn việc sinh con hộ không chỉ là mười lần. Cái giá cao khủng khiếp này khiến cho rất nhiều người chùn bước, nhưng cái này thì không thể nào ngăn cản các phú hào, có người nói con số người hẹn đã kéo dài đến năm sau.
“Không, ý ba nói là, nếu con muốn làm thì ba có thể giảm 90% cho con.” Quyền hạn của Trương giáo sư cũng chỉ có thể lấy được phí độc quyền thôi.
“…”
Chồng chồng hai người liếc nhau, Tiêu Tê nhịn không được bật cười. Trương Thần Phi giơ tay lên, cà lơ phất phơ cho người đằng sau một cái thủ thế “OK”, kéo tiểu kiều thê đi ra khỏi nghĩa trang, không hề quay đầu lại.
Ba Trương nhìn thủ thế kia, từ từ, nở một nụ cười.
“Mẹ anh nói, lúc trước khi Trương Tri Thức theo đuổi bà ấy thì phần quà đầu tiên bà ấy nhận được là một công thức.”
“Để anh tặng em một công thức nha, là tự tay anh suy luận ra đó.”
“Mẹ anh nói, đây là lãng mạn của nam sinh học khoa học tự nhiên, người bình thường không thể nào hiểu được.”
Trên đường núi lành lạnh, hai người nắm tay nhau đi bộ xuống núi. Tiêu Tê không hề nói gì, chỉ nghe hắn kể lại những gì mà trước đây chưa từng nói.
Gió lạnh thổi qua khiến cho lá khô trên đất xào xạc bay bay. Trương Thần Phi dừng bước lại, chỉnh khăn quàng cổ lại cho tiểu kiều thê, quay đầu lại nhìn về phía phương hướng của nghĩa trang, thở ra một hơi khí trắng: “Có thể mẹ cũng không trách ông ấy… có lẽ là vậy.”
“Ừm.” Tiêu Tê giơ tay lên, cũng giúp hắn thắt khăn quàng cổ chặt lại, tiện đường khẽ hôn trên gò má đã nhiễm lạnh.
Trương Thần Phi quay đầu lại nhìn cậu, trong mắt dần dần có ý cười: “Tối nay muốn ăn gì?”
“Ăn thịt nướng!”
“Không được, tối nay mà ăn món đó em sẽ nôn ra.”
“Vậy thì ăn cháo mấy ngày luôn.”
“Thôi, ăn lẩu đi. Ông xã nấu cho em.”
“Được.”
…
Khí trời dần dần chuyển lạnh, ngày đầu tiên hạ tuyết chính là ngày kỷ niệm ngày hai người kết hôn.
Tiêu Tê đặt chỗ ở một nhà hàng xoay tròn trên đỉnh núi, toàn cãnh 360 độ được lắp kính trong suốt, có thể thoải mái ngắm cảnh, còn có thể thưởng thức cảnh tuyết nữa.
“Cái này cho anh.” Ngón tay trắng nõn thon dài đưa một cái hộp nho nhỏ đến trước mặt Trương Thần Phi.
“Cảm ơn bảo bối!” Trương Thần Phi nhận lấy, còn chưa xem thì miệng đã tự động cười, tiểu kiều thê đưa cái gì hắn cũng thích cả.
Mở ra, trong hộp lót nhung màu xanh đậm có một cái chìa khoá của loại xe thể thao Bugatti. Con xe Ferrari suýt nữa tiễn hai người xuống núi thì từ nay sẽ không gặp nữa nên Tiêu Tê liền mua một cái mới cho hắn.
“Anh cũng có quà cho em.” Trương Thần Phi gõ gõ Louis XIII, ánh đèn trong nhà hàng chợt tối đi, màn hình lập thể ở giữa bắt đầu sáng lên.
Những khách hàng đang dùng bữa đều ầm ĩ đứng dậy.
“Phục vụ, có chuyện gì thế!”
“Tôi uống rượu đỏ vào mũi rồi!”
“Có quảng cáo mà các người không biết nói trước một tiếng sao?”
Quản lý bên đó nhanh chóng giải thích: “Xin lỗi mọi người, có một vị khách muốn cho người yêu một cái kinh hỉ, sẽ trả nửa phần phần ăn cho mọi người!”
Tiêu Tê đá hắn dưới bàn: “Anh lại làm cái gì thế?”
Trương Thần Phi cười hề hề, trên màn hình bắt đầu chiếu một đoạn PV (promotion video)của một trò chơi, trông khá là đặc sắc: Hình ảnh rất thật, còn kèm theo âm nhạc thanh thoát, từ hiện đại cho đến cổ đại rồi đến tương lai. Đi qua cổ bảo tràn đầy hoa hồng, lại du đãng dưới biển sâu có mỹ nhân ngư, lại lao ra khỏi trái đất tiến vào tinh không rộng lớn gặp được cơ giáp hoa lệ…
“Anh đã mua lại bản quyền của mấy bộ tiểu thuyết đó, làm một trò chơi VR, những thiết bị chuyên nghiệp có thể giúp người lạc vào cảnh giới kỳ ảo.” Video ngắn kết thúc, ánh sáng lại lần nữa quay về, chẳng biết lúc nào Trương Thần Phi đã ngồi xuống cạnh Tiêu Tê, mở Louis XIII ra cho cậu xem là trò chơi đã cài đó.
Nhớ đến cái trò chơi ngốc ngốc phóng lửa năm đó, Tiêu Tê co rút khoé miệng, cố gắng bảo trì nụ cười. Lãng mạn của lập trình viên, thành thật mà nói ấy à… đến nay cậu cũng không hiểu lắm.
Trương Thần Phi đăng ký một tài khoản riêng cho Tiêu Tê, để cho cậu chơi thử: “Đăng ký xong sẽ có quà tặng, đây là phúc lợi mà VIP cấp kim cương mới có?”
“Có bao nhiêu người là VIP cấp kim cương?”
“Hai người, là anh và em.”
Tiêu Tê nhìn đĩa quay màu sắc rực rỡ, dở khóc dở cười, vươn một ngón tay nhấn vào một nút trên đó, đĩa quay lập tức xoay tròn.
“Tinh ——” Kim đồng hồ dừng ở một ô, hệ thống trúng thưởng thông báo.
[Chúc mừng người chơi “Viêm Viêm” nhận được một phần phục vụ mát xa trị giá 8000 tệ, nhân viên mát xa chỉ định — Trương Đại Điểu.]“Oa, em trúng rồi!” Trương Thần Phi gào to nói, móc ra một cái thẻ quẹt của phòng tổng thống trong khách sạn trên núi này, “Đây là vé xổ số tặng kèm, ăn cơm xong thì đi nhận thưởng nhá!”
“… Cút!”
/Hoàn chính văn/
.