Cô cô khóc nấc từng tiếng chỉ vào gian nhà, Vân Diệp liền một cước đá bay cửa phòng, xong cũng thấy kỳ lạ, trong phòng không có ai, đây là gian nhà tiểu cô cô chuyên dùng để nuôi tằm, giờ trong phòng chỉ có tiếng tằm ăn dâu, đừng nói tiếng người, đến tiếng quỷ cũng không có.
Y khó hiểu nhìn cô cô, nãi nãi vào phòng nhìn thoáng qua rồi ra đánh bốp lên người cô cô một cái:
– Không phải chỉ là mấy cái mẹt tằm sao, nuôi hỏng cùng lắm thì vứt đi, có gì mà bù lu bù loa trong sân như vậy?
– Chẳng phải tằm vẫn đang ăn dâu tốt lắm sao? Sao lại vứt đi?
Vân Diệp thấy lạ, ngăn nãi nãi đang đánh cô cô, người phương Bắc chưa từng nhìn thấy tằm.
– Diệp nhi ngươi không hiểu những chuyện này, những con tằm nay nuôi này đôi khi biến thành lục tàm, còn hồng tằm, hoàng tằm. Chúng nó phun ra tơ cũng màu lục, hồng, vàng, màu sắc của tơ không đều, tơ không có tác dụng, cũng không có ai thu mua. Nông gia nếu như gặp phải chuyện thế này thì chính là đại nạn. Cô cô ngươi đến giờ vẫn không nghe lời, ta đã sớm nói nhà ta giờ không phải thời kỳ dựa vào mấy mẹt tằm này ăn cháo cầm hơi rồi. Ngươi tránh ra, để nãi nãi đánh nó.
Vân Diệp nghe vậy mỉm cười, mấy vị trưởng bối trong nhà thì ra đều là người không chịu ngồi yên, cho dù hiện tại phú quý rồi, cũng không quên thói quen lúc nghèo khó, tiểu cô cô chính là như vậy, thấy con tằm mình chăm biến thành đồ vứt đi, nên thường lệ cảm thấy đau thương, cho rằng trong nhà sắp đói hết với nhau, cho nên mới khóc kinh thiên động địa như vậy. Nếu đây là nhà nghèo thì cũng bình thường, nhưng hầu phủ lại có chuyện như vậy thực sự là khiến người dở khóc dở cười.
Cô cô lấp ló phía sau Vân Diệp đã thôi khóc, chắc hẳn lúc này cũng bình tĩnh lại rồi, tiền tiêu một tháng của nàng gấp 10 đống mẹt tằm này, cho nên không cần thiết phải thương tâm.
– Kỳ thật, đây là chuyện tốt, là ông trời để cho Vân gia phát tài, bảo bối đưa đến cửa chẳng lẽ lại không lấy, ông trời đúng là có mắt.
Vân Diệp trong lòng khẽ động nói.
Nghe tôn tử nói như vậy, nãi nãi cũng bỏ không đánh cô cô, vội vàng bảo mấy nha hoàn, bà tử xung quanh ra ngoài, lôi Vân Diệp vào phòng, còn cho gọi cô cô cùng vào.
– Diệp nhi, vừa rồi ngươi nói gì, ngươi thông minh, tâm tư nhanh nhạy, ngươi nói cho cô cô không nên thân của ngươi biết, tránh mất mặt với cả nhà.
Nói xong thừa dịp Vân Diệp không chú ý còn nhéo cô cô một cái. Chuyện trong nhà Vân Diệp không quản được, chỉ đành mắt mở trừng trừng nhìn bạo lực gia đình hoành hành.
– Tằm này đã biến thành màu lục, nói lên bản thân con tằm đã xảy ra tiến hóa. Nhưng nó vẫn phun ra tơ màu lục, cho thấy nó vẫn không đánh mất bản tính nhả tơ của mình. Màu của tơ nói lên tằm chưa tiến hóa hoàn toàn, cô cô tiếp tục nuôi những con tằm này lớn, khiến nó nhả tơ kết kén, sau đó cho nó đẻ trứng, đến thu lại nuôi lớn, cứ lựa chọn như vậy, dần dần kết quả sẽ thu được tơ màu lục thuần khiết, lúc đó không tin tơ đó lại không bán được giá tốt.
Con mắt của cô cô đã biến thành hình đồng tiền, nãi nãi cũng thấy mừng rỡ, cho tới bây giờ bà vẫn luôn tin vào bản lĩnh của tôn tử, y nói được thì nhất định sẽ thành công.
– Cô cô có thể tới các nhà khác mua phế tằm, như hòng, vàng, có màu sắc khác cũng tốt. Tốt nhất mang bảy loại màu sắc về nuôi tất. Sau này nói không chừng dệt gấm cũng không cần nhuộm màu nữa, đây chẳng phải là đại bảo bối, còn có thể là cái gì nữa?
Nãi nãi kích động thơm một cái lên mặt Vân Diệp, cô cô cũng kích động nhảy tưng tưng. truyện được lấy tại TruyenFull.vn
– Tôn tử ta mới đúng là đại bảo bối của Vân gia.
Cô cô có thể nuôi được tằm thải sắc hay không chẳng phải vấn đề Vân Diệp bận tâm, không cần biết thế nào, chỉ cần cho cô cô một phương hướng để làm, để nàng không cảm thấy quá mức buồn chán, tập trung vào chăm tằm sẽ không còn thời gian để cô cô nghĩ vẩn vơ nữa. Người thân là tài sản lớn nhất của y, còn chết bao nhiêu tằm Vân Diệp để ý gì?
Y biết trong nhà không có mấy người cao nhã chân chính, đều xuất thân từ tiểu hộ, lại nhiều năm khuất nhục, muốn thở mạnh cũng không được. Thân thế tiểu Nam tiểu Bắc cực kỳ khả nghi, chỉ cần tiểu cô cô nói đây là hài tử của nàng thì không thành vấn đề, Vân Diệp nuôi thêm mấy muội muội nữa cũng không phải vấn đề gì lớn, cũng không phải không nuôi nổi.
Giống như việc của Mạnh Bất Đồng, y cố gắng đơn giản hóa, không phức tạp hóa sự tình, truy đến cùng thì bất kể là ai cũng có thể liên lụy. Cổ nhân nói rất hay, cứ giả hồ đồ lại tốt.
Lý Cương tiên sinh hiện tại đang hồ đồ, hình như lão đã quên sự tức giận lúc dạy Uất Trì Bảo Lâm thế nào. Lão Uất Trì dẫn Bảo Lâm hành lễ với Lý Cương gầy yếu, giống hai con gấu đang khấu chào một con khỉ. Lão Lý tươi cười vỗ vỗ vào vai Uất Trì Bảo Lâm, Uất Trì Bảo Lâm cũng hạ mình xuống khiến lão sư cảm thấy động tác vỗ mới thoải mái làm sao. Lão Lý vừa vỗ vừa cười với lão Uất Trì bên cạnh:
– Ta thích hài tử Bảo Lâm này, thật thà chất phác, chỉ cần bỏ chút công phu, không khó trở thành lương đống.