Cái tên “Ba Xà hư thối” này vô cùng thích hợp ——
Một nửa cơ thể của đại xà có màu đen và chảy mủ, nửa còn lại đã mục nát thành một bộ xương màu trắng, các xác chết của vật tế và nô lệ mỏ treo trên xương của đại xà như những con giòi, nhúc nhích không ngừng. Xuyên thấu qua xương rắn màu trắng, có thể nhìn thấy trực tiếp vết cắt và khoét rỗng bên trong thân rắn, cũng như xương của con rắn treo đầy những dải thịt thối.
Trái tim cổ quái treo lủng lẳng ở phía dưới xương rắn, nó đập thình thịch phun ra nước đen và mủ, duy trì toàn bộ đòn phản công của đại xà.
Hàng trăm đầu người, đang nhúc nhích ở trong tim đại xà.
Đó là:
Đoàn họ Thốn!
Ầm ầm —— xác rắn thối rữa đã đụng sập một đỉnh núi khác, núi đá bị cuốn đi và vỡ vụn, thân rắn khổng lồ lao qua hai ngọn núi. Màn hình phòng livestream chiếu cận cảnh trái tim của đại xà —— đó là một trái tim quái dị và đáng sợ, trái tim vẫn hình thành từ vô số xác thối.
Đoàn họ Thốn bị nấu chín rồi “hòa tan” cùng nhau trong bếp lò núi Thoán Bặc, chỉ còn lại từng cái đầu người giống như một đống khối vây quanh trái tim Ba Xà.
Vừa xấu xí vừa khủng khiếp.
Toàn bộ đầu người đều nhắm chặt hai mắt, miệng mũi vẫn còn vết máu.
Chỉ có điều, nhìn vào một trái tim khủng bố như vậy, ai ai trong phòng livestream cũng không sợ hãi nổi, vì —— Ba Xà hư thối vây quanh bếp lò đã sụp đổ, đụng đại phá hư các ngọn núi khác, nhưng không hề đập vào Vệ Ách bên kia.
Ba Xà hư thối có bản tính hung bạo và đáng sợ, nhất định là do ảnh hưởng của “đoàn họ Thốn” nên nó mới có thể tránh Vệ Ách, khi đang tấn công không đè bẹp sâu kiến này.
Quỷ thần vô tâm, nhưng người có tâm.
Những tảng đá ầm ầm không ngừng đập vào các thung lũng khác nhau, quỷ thần cấp thứ tai đã vượt quá sức tưởng tượng của con người. Trước đây không phải không có quy tắc quỷ dị nào trực tiếp xóa sổ một nơi, nhưng đó là một sức mạnh quy tắc mơ hồ hơn —— mà sức mạnh của Sơn Vương và Ba Xà thì mang đầy cảm giác tận thế.
Tuy Ba Xà hư thối không đánh trúng Vệ Ách dưới sự tác động của ý thức còn sót lại của đoàn họ Thốn, nhưng núi đá lăn xuống, đất nứt không ngừng. “Vệ Ách” vẫn liên tục thay đổi vị trí đặt chân, né tránh hậu quả của trận chiến —— đáy mắt Chủ Thần đầy bạo lực và giận dữ.
Dựa theo phong cách hành sự của Chủ Thần, hắn sẽ nghiền nát bất cứ thứ gì cản đường hắn.
Hai con quỷ quái trong phó bản lại ảnh hưởng đến đồ vật của hắn, vốn đã ngỗ ngược chọc giận hắn, Ba Xà và Sơn Vương tranh chấp, lẽ ra hắn phải can thiệp đưa hai thứ này xuống địa ngục cùng nhau.
Song cơ thể Vệ Ách yếu hơn rất nhiều so với cái xác của “Thần Lang Quan”.
Nếu Chủ Thần trực tiếp dùng hóa thân “Thần Lang Quan” xuất hiện ở phó bản sẽ bị hai quỷ thần cấp thứ tai áp chế do luật Thiên Cương. Tiếp quản thân thể Vệ Ách còn phiền phức hơn dùng thân phận Thần Lang Quan —— dù thực lực mạnh hơn một chút cũng có thể phá hủy thân thể này từ trong ra ngoài.
Nếu muốn can thiệp vào cuộc chiến của hai quỷ quái phó bản bên kia, thì không thể phá hủy cống phẩm Vệ Ách.
Lần đầu tiên, Chủ Thần phải khống chế thân thể của mình, tránh xa hai tồn tại mà trước đây hắn chưa bao giờ liếc mắt tới.
Sức mạnh của Chủ Thần lan tràn trong cơ thể, dưới sự điều khiển của hắn, sức mạnh của quỷ thần không phá hủy cơ thể của Vệ Ách mà là chậm rãi dị hóa cơ thể này. Ý thức của Vệ Ách dần thức tỉnh trong tiếng ầm ầm của núi non —— trước đó, khi Sơn Vương tấn công trực tiếp vào bếp lò núi Thoán Bặc, Vệ Ách đã bị sức mạnh của quỷ thần tác động, bất tỉnh trong thời gian ngắn, tinh thần sa sút đến cực điểm.
Bởi vậy mới bị Chủ Thần cưỡng chế khống chế thân thể.
Lúc này, cậu vừa mới tỉnh lại, nhờ vào trạng thái điều khiển của Chủ Thần, tác dụng phụ bị mù của Ba Xà Thoán Bặc tạm thời mất đi hiệu lực, từ góc nhìn của Chủ Thần, cậu thấy thân thể của Ba Xà chạy qua khe hở giữa hai ngọn núi.
Cùng với trái tim quỷ dị treo dưới xương rắn.
Tầm mắt thoáng nhìn trái tim trên trăm đầu người của đoàn ngựa thồ, hệt như nghĩ tới điều gì, Vệ Ách lập tức tranh giành quyền kiểm soát cơ thể mình dưới sự kiểm soát của Chủ Thần. Chủ Thần sớm đã đoán được cậu sẽ làm gì, sợi xích trượt trên đầu ngón tay, dễ dàng khống chế cơ thể Vệ Ách tránh né một tảng đá núi khác
Đồng thời, hắn khiến thân thể cậu càng bị bao bọc trong sức mạnh kiểm soát của mình.
Không ừ hử nửa câu, Vệ Ách đã lấy mối quan hệ của máu cống phẩm, một lần nữa thực hiện “cung phụng”.
Chủ Thần đích thân nhập xác, có thể kiểm soát giới hạn của sức mạnh. Theo [luật Thiên Cương], mỗi khi máu cống phẩm cung phụng thì “phàm có cung phụng, thần phải giáng thế”, đó là quy tắc bắt buộc đấy. Một khi Vệ Ách cung phụng thành công, sức mạnh của quỷ thần giáng xuống người cậu sẽ vượt quá tầm kiểm soát, cơ thể cậu sẽ bị hoàn toàn bị tổn hại.
Chủ Thần gần như bị Vệ Ách dùng hành động tự hủy này làm cho tức cười.
Hắn như cười mà không phải cười, liếm đầu răng nanh, nhỏ nhẹ thủ thỉ làm như thân thiết lắm: “Nhớ kỹ —— mày nợ tao hai lần cung phụng.”
Một giây sau, Chủ Thần giải bỏ khống chế của hắn với Vệ Ách.
Lúc này trong núi, thân thể Ba Xà khổng lồ, vừa khéo lại đụng vào núi, đất đá cát từ thân rắn hư thối lăn xuống. Sợi xích trong tay áo Vệ Ách chuyển động, cọ vào đá, kịp thời móc vào thân thể Ba Xà. “Cờ đi núi Thoán Long” xuất hiện trong tay Vệ Ách.
Cờ đi núi Thoán Long” của đoàn họ Thốn về cơ bản đã sức mạnh của Ba Xà tác động không khống chế được làm gãy.
Chỉ còn lại ngọn cờ đi núi trong tay Vệ Ách!
Lúc này, vừa khéo để Vệ Ách đánh cuộc một lần nữa.
Cờ đi núi Thoán Long vừa xuất hiện, tuy treo trên người Ba Xà bằng dây xích nhưng quỷ vận của Ba Xà lại không có ảnh hưởng quá lớn với Vệ Ách, lướt qua cậu một cách vô hình. Nhờ “cờ đi núi Thoán Long” che chở, một tay Vệ Ách kéo xiềng xích, một tay cầm cờ, chống lại áp lực mạnh mẽ của quỷ quái cấp thứ tai, gắng gượng leo lên thân rắn.
Dáng người của cậu nhỏ bé như sâu kiến nằm trên một con rắn đen to lớn đang thối rữa, nhưng sâu kiến vẫn đang cố gắng leo núi.
Phòng livestream chỉ có thể thấy Ba Xà tránh Vệ Ách, mà cậu càng biết rõ. Hệ thống miêu tả “Ba Xà” vẫn là “Ba Xà hư thối”, chứ không phải “Ba Xà Thoán Bặc” —— với thái độ của Ba Xà Thoán Bặc với vật tế trong cốt truyện ẩn, nếu ý thức còn sót lại của Ba Xà hoàn toàn bị chính nó chi phối, nó sẽ không thể bỏ qua Vệ Ách.
Tầm ảnh hưởng của đoàn họ Thốn với Ba Xà hư thối còn lớn hơn dự đoán.
Vệ Ách cầm cờ đi núi Thoán Long trong tay, trong khi thân rắn của Ba Xà hư thối nhanh chóng di chuyển leo lên trên, Vệ Ách có một ý nghĩ vừa bình tĩnh vừa điên rồ.
Nếu thi thể Ba Xà hư thối chịu ảnh hưởng nhất định của đoàn họ Thốn. Vậy ý chí của họ, có thể sẽ không hoàn toàn bị ý thức còn sót lại của Ba Xà nuốt chửng —— nếu cậu có thể trợ giúp đoàn họ Thốn và áp đảo ý thức của Ba Xà, thì kết cục của phó bản thậm chí cả hiện thực đều có thể xoay chuyển.
Dù Ba Xà hay Sơn Vương, đều không thể trở thành thần bảo hộ của phó bản bốn sao [Sơn Vương Điền Nam], nhưng đoàn họ Thốn có thể.
Đoàn họ Thốn bôn ba mấy chục năm ở dãy núi Điền Nam, sinh ra và lớn lên ở đây có thể. Dù hợp nhất với Ba Xà thành quái vật như thế nào, chỉ cần đoàn họ Thốn vẫn là đoàn họ Thốn thì họ cũng đủ để làm thần bảo hộ một vùng.
Khả năng thực hiện kế hoạch này rất nhỏ, nếu Ba Xà còn sống thì Vệ Ách còn chưa dám tự tin hành động, nhưng tên gọi của hệ thống dành cho Ba Xà ở một mức độ nhất định, cho thấy “Ba Xà” thực sự đã chết. Ba Xà đã chết, thứ còn tồn tại trong cơ thể chỉ là ý thức không trọn vẹn.
Dây sắt rỉ đỏ quấn quanh xương rắn Ba Xà rồi vung lên, Vệ Ách đáp xuống đỉnh chiếc xương sườn to gần trái tim Ba Xà nhất.
Khi đến gần trái tim ngưng tụ của Ba Xà, cậu thấy một mạch máu rỉ nước thối gần trái tim Ba Xà nhất, bao bọc từng xác lừa la.
Khi Ba Xà lao ra khỏi núi, đám lừa la bị thịt thối nuốt chửng, khảm vào trong xác rắn và gần chủ nhân nhất.
Vệ Ách vừa tới gần, từng cái đầu trong trái tim to của xác rắn đã hòa tan hơn trăm trai tráng đoàn ngựa thồ chuyển động.
Từng khuôn mặt chết chóc quay sang Vệ Ách.
Họ teo tóp, thối rữa và đen sạm.
Đó là Thốn Đạo Hưng lớn tuổi trầm ổn.
Đó là thanh niên Thốn Dịch nhiệt tình.
Đó là một trai tráng đoàn ngựa thồ không biết tên nào đó đã dạy bọn Giải Nguyên Chân nấu cháo bằng muôi đồng.
Vệ Ách tới cái khe lộ ra của xương rắn thối rữa, cờ đi núi Thoán Long buông xuống, vừa rơi xuống đã cắm vào trong khe nứt của xương rắn. Vệ Ách muốn sử dụng phương pháp tương tự như cách mà đoàn họ Thốn triệu hồi tổ tiên nhà họ Thốn, để triệu hồi ý thức của đoàn họ Thốn từ trong ý thức của Ba Xà. Cờ đi núi này lập tức trở thành thứ quan trọng nhất.
Điểm khác biệt duy nhất là người cậu muốn mời không phải tổ tiên của họ Thốn mà là đoàn họ Thốn vừa mới chết!
Cột cờ vàng rơi xuống đất, mặt cờ giống như tự có cảm ứng, bắt đầu phồng lên, đuôi cờ bay về phía hơn trăm cái đầu người khô quắt ở trong trái tim xác rắn.
Đi thuyền cưỡi ngựa ba phần mạng, còn mạng thì cứ liều.
Giai điệu thảm thiết của đoàn ngựa thồ vẫn con văng vẳng bên tai, giờ đây cờ đi núi đã trở thành tia hy vọng cuối cùng.
Vệ Ách hít sâu một hơi, cậu dùng khẩu quyết điều khiển cờ do Thốn Đạo Hưng dạy cho mình, bắt đầu hình thành trận cờ. Triệu hồn.
Đoàn ngựa thồ đi lại trên Trà Mã Cổ Đạo Điền Nam, họ toàn ăn gió nằm sương và chỉ có một cái mạng, bảy phần cuộc đời phụ thuộc vào thời tiết và chỉ có ba phần là có thể tự làm chủ, nhưng cuộc đời phiêu bạt, vẫn có ba phần mạng như vậy để liều là đủ rồi. Trong đá rơi cuồn cuộn, một tay thanh niên đặt vào xương cốt của xác rắn, cờ núi tung bay, lá cờ gần như xé gió lao thẳng về phía đầu người trên tim xác rắn.
Có cờ đi núi vượt sông, dưới cờ có ngàn mạng sống —— mời đoàn họ Thốn!!!
** ** **
Điền Nam, bướm ma bay đầy trời kéo đến xuyên qua từ trong khe núi.
Kể từ khi Vệ Ách leo lên xương rắn Ba Xà, phòng livestream đã hoàn toàn mất đi hình ảnh rõ nét. Trận chiến giữa Ba Xà và Sơn Vương gần như đã phá hủy hơn một nửa Thập Ngũ Mãnh. Không ai biết rõ tình hình của bất cứ ai trong số họ, khi hiện thực khôi phục sẽ là tình huống như thế nào.
Cục kiểm sát toàn lực huy động chuyên viên đã kéo một chiến tuyến thật dài ở ngoài khu phong tỏa phó bản Điền Nam.
Toàn bộ đạo sĩ phủ Thiên Sư đều đã xuống núi tới hỗ trợ.
Con người đã chuẩn bị cho tình huống xấu nhất.
Mà trong phó bản, bên sông Hắc Giang, quỷ khí xanh đen và ánh sáng sặc sỡ bẩn thỉu đã lan đến biên giới Thập Ngũ Mãnh. Bọn Giải Nguyên Chân leo qua ngọn núi chắn đường, đóng quân ở biên giới của Thập Ngũ Mãnh. Mỗi phòng livestream đều ghép với 24 người chơi. Đội bọn Vệ Ách Giải Nguyên Chân đã đi đến cuối cùng, ngoại trừ đội nòng cốt thì chỉ có một người chơi bình thường còn sống.
Tốc độ khuếch tán của quỷ khí và màu sắc bẩn thỉu ngày càng lan nhanh.
Mắt thấy quỷ khí quái dị và nguy hiểm đó sắp lan tới chỗ họ.
“Chúng ta đi thôi! Nếu không đi sẽ không còn kịp nữa đâu!” Người chơi bình thường cuối cùng đổ mồ hôi lạnh đầy trán. Anh ta nhìn chằm chằm vào sương mù kỵ lạ khiến người ta rùng mình, không ngừng thúc giục nói. Đổi lại bình thường, anh ta sẽ không bao giờ dám mạo hiểm đắc tội với người chơi ưu tú như vậy, nhưng sự ô nhiễm quỷ dị không ngừng khuếch tán đã phá vỡ tâm lý phòng thủ của anh ta.
Chỉ có điều, dù anh ta có thúc giục bao nhiêu thì câu trả lời từ Giải Nguyên Chân và Đường Tần vẫn như cũ:
“Vệ Ách còn chưa chết.”
Vệ Ách còn chưa chết, vậy dù cho ô nhiễm của quỷ quái có lan đến trước mặt, chỉ cần họ còn sức chống đỡ thì không thể ra phó bản, không thể mạo hiểm vượt ải!
“Mẹ kiếp, một lũ điên!” Người chơi cuối cùng đó hét toáng lên, anh ta đã hoàn toàn suy sụp, gương mặt lộ ra vẻ dữ tợn —— không phải Giải Nguyên Chân chưa phân tích lý do tại sao Vệ Ách làm như vậy, nhưng anh ta cũng không phải anh hùng, vậy tại sao anh ta phải liều mạng vì một suy đoán không chính xác?
Hơn nữa, cho dù vượt ải phó bản như thế sẽ ảnh hưởng đến hiện thực, nhưng khi người chơi ra khỏi phó bản thì sẽ xuất hiện ở vị trí trước khi vào phó bản.
Hiện thực của anh ta không phải Điền Nam, Điền Nam sống chết mắc mớ gì tới anh ta?
Vẻ điên cuồng lướt qua gương mặt của người chơi cuối cùng. Mắt thấy làn sương mù sáng chói quỷ dị sắp tràn qua sông Hắc Giang, người chơi cuối cùng đột nhiên vứt bỏ toàn bộ đạo cụ trên người, lao về phía biên giới để vượt ải.
Con ngươi Giải Nguyên Chân hơi co lại, anh định giơ lên Thất Tinh Kiếm.
Ánh sáng bạc lóe lên, Trần Trình cầm tiết côn ra tay trước anh một bước quét về phía người chơi đang lao về biên giới vượt ải. Ầm một tiếng vang nặng nề, Trần Trình xuống tay vừa tàn nhẫn vừa nhanh, đập người chơi trở lại tảng đá, cậu ta đá vào cổ họng người chơi đó, trong mắt tràn đầy tức giận: “Mày muốn chết thì tao cho mày xuống gặp Diêm Vương!”
“Trần Trình!” Giải Nguyên Chân quát một tiếng.
Anh còn chưa kịp nói, Trần Trình cũng chưa kịp làm gì thì cách đó không xa. Dãy núi bên sông Hắc Giang bỗng nhiên chấn động. Mọi người đều cảm giác dưới chân rung chuyển, giống như vỏ trái đất đang phồng lên. Bọn Giải Nguyên Chân và Trần Trình thay đổi sắc mặt. Một tay Trần Trình nắm lấy tên người chơi khiếp nhược đó, một tay nắm tiết côn cùng những người khác cố gắng hết sức lùi vào bên trong biên giới vượt ải, tránh bị đánh văng ra ngoài mà sớm vượt ải.
Chỉ có điều, đất lở núi lở, nước sông Hắc Giang ào ào rung chuyển.
Mọi người đều bị cuốn theo dòng chảy hỗn loạn của đá bay lên trời.
Đá lăn rơi xuống sông,
Một đại xà chui ra từ khe nứt trên mặt đất, những tia nắng đầu tiên của buổi sớm mai chiếu lên thân thể đã thối rữa một nửa của đại xà giữa vùng núi hoang sơ —— cờ đi núi của đoàn ngựa thồ thấp thoáng trong ánh sáng bao quanh thân rắn. Mà vô số nô lệ mỏ bị treo trên xương rắn, đón lấy ánh nắng, hóa thành vô số bươm bướm vỡ tan.
Hình ảnh dừng lại ở khoảnh khắc đại xà thối rữa mang xác phá núi.
[Phó bản bốn sao —— Sơn Vương Điền Nam.] [Vượt ải thành công!]