Nói xong, thư ký cũng không nghĩ nhiều, quay người đi vào khu làm việc, chạy chậm đi theo Diêm Quan Vũ.
Hai người lần lượt đi vào văn phòng.
Lâm Chí Cường ra hiệu cho hai người ngồi xuống, sau đó cho người bưng hai tách trà đặt lên bàn trước mặt hai người bọn họ.
“Vừa nhận được thông báo của tổng phụ trách, không tới năm phút nữa hẳn sẽ có mặt, hai người vui lòng chờ một lát!”
Diêm Quan Vũ cười đáp: “Không sao, chúng tôi chờ.”
Anh ta vừa chuẩn bị nâng tách trà lên uống một ngụm thì cái mũi đã ngửi thấy một cỗ mùi hôi thối.
Diêm Quan Vũ nhìn về thư ký ở bên cạnh: “Tại sao lại có mùi hôi nữa rồi?”
Thư ký cũng buồn bực: “Đúng vậy, nó giống hệt mùi hôi ở trong thang máy.”
Hai người đang tò mò, thì thấy Giang Nghĩa lôi thôi lếch thếch đi đến, toàn thân ẩm ướt, lúc đi đường trong giày còn mang theo tiếng nước bẹp bẹp, muốn bao nhiêu buồn nôn có bấy nhiêu buồn nôn.
Bẩn và thối.
Thư ký lo lắng: “Ha ha, tôi nói anh này, có chuyện gì xảy ra vậy? Để mắt đến chúng tôi sao? Từ cửa thang máy bắt đầu đi theo chúng tôi suốt một đường đến văn phòng, anh có biết đây là đâu không? Loại người thân phận như anh có thể tới đây sao?”
Thư ký hướng Lâm Chí Cường nói: “Lâm trưởng quan, người này dơ bẩn xấu xí, thật sự làm xấu tổng phụ trách, xin ngài để anh ta đi ra ngoài.”
Lâm Chí Cường nhìn Giang Nghĩa, hai người đồng thời lộ ra vẻ lúng túng.
Lâm Chí Cường cúi đầu xuống, lầm bầm một câu: “Lão đại, anh thế này là thế nào?”
Giang Nghĩa lúng túng tằng hắng một cái: “Nhất thời nói không nói rõ được.”
Dưới con mắt của mọi người, Giang Nghĩa cất bước đi đến trước bàn làm việc của người tổng phụ trách và ngồi xuống.
Diêm Quan Vũ và thư ký đều thấy choáng.
“Này, anh làm gì vậy? Đó là nơi mà anh có thể ngồi sao?”
“Không biết lớn nhỏ, nhanh đi ra đi!”
Giang Nghĩa cười khổ lắc đầu.
Lâm Chí Cường đi về phía trước một bước, giải thích: “Cái đó… Hai vị, đây chính là tổng phụ trách thành phố Giang Nam mà hai người muốn tìm!”