Cố Lan San bị anh bị đâm cho toàn thân không có khí lực, ngón tay rốt cuộc không sử dụng được một chút lực đạo nào, dần dần thả lỏng xuống dưới, nhẹ nhàng nắm lấy bờ vai của anh, miễn cưỡng tìm kiếm một chỗ dựa vào.
“Ha ha……” Bên ngoài truyền đến tiếng cười một chút không cho là đúng của Hạ Phồn Hoa, sau đó lại tiếng cười rầm rầm truyền đến. Ngay sau đó cửa gian phòng cách vách bị mở ra,“Nha đầu kia đều điên điên khùng khùng, sẽ bị làm cho đau lòng? Tôi mới không tin đâu……”
Hạ Phồn Hoa vừa nói xong, một cái cửa gian phòng bên cạnh cũng bị mở ra, âm thanh Hàn Thành Trì càng thêm rõ ràng:“Nha đầu Nam gia kia rất tốt, nếu không phải là tuổi còn nhỏ……”
Cửa Toilet bị đẩy ra, sau đó ngăn cách câu nói kế tiếp của Hàn Thành Trì, thế này với Cố Lan San giống như là một loại giải thoát, dưới đáy lòng thở phào nhẹ nhõm, chỉ mong Thịnh Thế nhanh chấm dứt.
Đối với Thịnh Thế mà nói, lần đầu tiên cùng Cố Lan San làm chuyện này ở loại địa phương này, so với trước kia ở trên giường lớn trong nhà càng gia tăng rất nhiều cảm giác kích thích, cả người anh giống như có chút hưng phấn.
Lúc ban đầu, anh là bởi vì Cố Lan San thần hồn điên đảo vì Hàn Thành Trì mà đáy lòng hờn giận, một lòng muốn dùng thân thể đem lòng của cô chiếm lấy trở về. Cho nên cảm xúc mang theo một tia ý tứ trừng phạt, nhưng mà, hiện tại làm chuyện này, Thịnh Thế lại cảm thấy chính mình dường như có chút không thể khống chế.
Không gian trong Toilet có chút nhỏ, động tác không thể thoải mái, lúc làm cũng có chút khó khăn. Thịnh Thế cảm thấy vô cùng hưng phấn, cho nên thời gian làm có chút dài.
Cố Lan San cảm giác tốc độ Thịnh Thế đột nhiên gian nhanh hơn, cô biết đây là dấu hiệu chấm dứt, căng thẳng trong đầu thế này mới thả lỏng.
Cố Lan San thế này mới buông lỏng bả vai Thịnh Thế ra, cả người dựa vào mặt tường lạnh như băng bên cạnh, mềm nhũn thở hổn hển.
Thịnh Thế chậm rãi buông Cố Lan San ra, nhẹ nhàng lui về phía sau từng bước, từ bên cạnh rút ra khăn tay, tính thay Cố Lan San rửa sạch một chút.
Cố Lan San nhíu nhíu mày, lấy tay cản trở động tác của anh, giọng nói có chút lạnh lùng:“Để tôi tự mình làm.”