Thiếu niên áo xám đem Tô Tô đặt trước mặt Đạm Đài Tẫn, hóa thành chuỗi xuyên châu, bay lên nằm trong lòng bàn tay Đạm Đài Tẫn.
Đạm Đài Tẫn thu hồi chuỗi hạt châu, lạnh lùng nhìn thiếu nữ đang nằm trên đài cao.
Hắn nói: “Hiện giờ bốn hạt châu đều đủ, chỉ đợi mở ra Cùng Bi.”
Đạm Đài Tẫn nhìn Tô Tô rất lâu, đến mức Kinh Diệt nhìn không được ngẩng đầu.
Huyền y Ma Quân nhìn một lúc lâu, đột nhiên vươn tay, nhẹ nhàng vuốt mái tóc Tô Tô đến sau tay, Tự Anh vội nhắc nhở: “Ma Quân…”
Nàng ta sợ Đạm Đài Tẫn lại nảy sinh lòng trắc ẩn với Lê Tô Tô.
Ở một nơi nào đó trong mắt Đạm Đài Tẫn vẫn còn tình cảm với Lê Tô Tô giờ chỉ còn lại hoang vu trống vắng, hắn chỉ giống như tiện tay xem xét một pháp khí trên tay.
Tự Anh sợ Đạm Đài Tẫn cứ mãi dò xét rồi nhận thấy Lê Tô Tô không thích hợp. Nếu Ma Quân phát hiện, không biết có buông tha cho Lê Tô Tô không?
Hạn Bạt từng là thủy tổ của tất thảy cương thi, nàng ta đã từng tạo ra “sinh mệnh”, tự nhiên đôi với sinh mạng thì rất nhạy cảm.
Nàng ta nhìn vào phần bụng của Tô Tô, giữ vững im lặng.
Chỉ cần nàng ta không nói, Đạm Đại Tẫn cũng sẽ vĩnh viễn không biết, như vậy sẽ không làm chậm trễ đại nghiệp của Ma Quân.
Đạm Đài Tẫn thu tay lại, thần sắc từ đầu đến cuối rất bình tĩnh.
Hắn giơ tay lên, mở ra tử môn Cửu Chuyển Huyền Hồi trận, tử môn sâu không thấy đáy, nhìn không thấy điểm cuối cùng.
Từng trận gió mạnh tựa hồ muốn đem người xé rách.
Đạm Đài Tẫn ôm lấy thiếu nữ trên đài cao.
Vốn cho rằng thời khắc làm chuyện này, trong lòng sẽ rất đau đớn, thế nhưng đã mất đi tơ tình, đâu còn nơi nào còn có thể cảm nhận được đau đớn.
Năm trăm năm trước, hắn yêu nàng mà không biết, chỉ có sáu cái đinh Diệt Hồn chứng kiến hết thảy.
Bây giờ Ma Thần Chi Thể đại thành, Tô Tô trong tâm trí hắn cùng những cái đinh Diệt Hồn cùng nhau tiêu tán.
Lòng bàn tay đầy ma khí của hắn đẩy nàng vào Cùng Bi.
Trọng Vũ cầm trên cổ Tô Tô hóa thành một cây đàn băng màu lam, nó nhịn không được, nói: “Van xin ngươi, đừng đem Tô Tô làm vật dẫn cho ma mạch.”
Bị coi như ma mạch, vĩnh viễn không thể siêu sinh.
Đạm Đài Tẫn không nói gì, mắt thấy Tô Tô càng ngày càng tới gần “Tử môn”, Trọng Vũ nói to: “Nàng thích ngươi, nàng đã từng cả ngày lẫn đêm tìm ngươi, nàng từ Bắc Chi đỉnh tìm tới Chiêu Hòa thành, muốn mang ngươi về Tiên môn, rửa sạch tất cả ô danh cho ngươi, nàng đã cố gắng rất nhiều.” Chỉ là cho tới bây giờ không một ai biết.
Trọng Vũ kiếm trong túi càn khôn của Tô Tô lấy ra một hạt châu.
Là Lưu Niệm châu của Tiên môn, lưu lại những nơi mà Tô Tô đã từng đi qua.
Ma đồng màu đỏ của Đạm Đài Tẫn nhìn lên, nhìn xem hạt châu kia. Bên trong Lưu Niệm châu có rất nhiều ảnh, vô số gương mặt phàm nhân xuất hiện, mỗi người đều nói đã nhìn thấy “Đạm Đài Tẫn gϊếŧ người” lúc được hỏi.
Nhưng lí do của bọn họ lại hiếm khi ăn khớp, trong hạt châu có rất nhiều cảnh tượng, các gương mặt của phàm nhân lần lượt lướt qua.
Đạm Đài Tẫn tựa hồ trông thấy, thiếu nữ kia đã đi qua rất nhiều nơi ghi chép lại những chuyện này, chuẩn bị tương lai ngay trước mặt Tiên môn, vì hắn tìm một con đường mới.
Huyền y Ma Quân thần sắc lạnh lùng, Trọng Vũ không biết hắn có động lòng không, lo lắng nói: “Trọng Vũ không có lừa ngươi, thậm chí thời điểm Tô Tô rời khỏi Ma Vực, vẫn muốn mang ngươi rời đi. Nàng sinh ra từ linh thai, tu luyện Vô tình đạo nhưng đến nay vẫn không thể thành Thần, ngươi biết tại sao không!”
Thần nữ bên ngoài vô cùng lạnh lùng, giống tượng Lưu Ly mà Đạm Đài Tẫn khi còn bé nhìn thấy mỗi khi gặp ác mộng.
Nhưng có thể bên trong Thần nữ là một tấm lòng dịu dàng nóng hổi, nàng động tâm với một người, một đời một kiếp.
Tô Tô là huyết mạch cuối cùng của Phượng Hoàng Tộc, đến nay vẫn không có cách nào chân chính thành Thần, bởi vì nàng mãi nhớ tới người đã là một đời một kiếp của mình.
Đạm Đài Tẫn dừng tay lại.
Trọng Vũ mang theo tiếng khóc nức nở nói: “Trọng Vũ van xin ngươi hãy tha cho Tô Tô. Ngươi đã từng thích nàng như vậy, đừng quên đi tình yêu đối với nàng, khiến cho nàng vạn kiếp bất phục.”
Nó là Thần khí duy nhất có thần trí trên thế gian, ngàn vạn năm chỉ nhận một chủ nhân.
Thời điểm mới nhập thế đã từng lỗ mãng đến mức khiến Tô Tô bị thương, thế nhưng nhiều ngày sau, nó dần dần biết cách bảo vệ nàng như thế nào.
Trong Vũ luôn đối xử với nàng rất tốt, ngươi vì cái gì mà dám quên nàng?
Đạm Đài Tẫn nhìn Tô Tô trên không trung.
Hộ thể pháp y trên thân nàng cảm thấy được nguy hiểm, mép váy chậm rãi biến thành màu vàng.
“Nói hết rồi à?” Đạm Đài Tẫn lạnh lùng hỏi, hắn một tay nắm chặt Trọng Vũ cầm, một tay đẩy Tô Tô vào Tử môn.
Thiếu nữ rơi vào bên trong bóng tối vô tận.
Trọn Vũ hóa thành một thanh kiếm nóng phừng phừng, dứt khoát đuổi theo Tô Tô vào bên trong.
Lòng bàn tay Đạm Đài Tẫn bị nó thiêu đốt đến đỏ bừng, mặt không cảm xúc nhìn bàn tay mình, trong tức khắc trở lại hoàn hảo như ban đầu.
Tự Anh đùa cợt: “Thần khí này có Thần trí, dĩ nhiên sẽ cùng Lê Tô Tô táng ở tử môn.”
Huyền y Ma Quân môi mỏng lạnh lùng nhấn mạnh từng chữ: “Cửu chuyển, phong!”
Cửu Chuyển Huyền Hồi trận điên cuồng vận chuyển, mấy chục đạo hắc hắc ma ấn toàn bộ chết trong trận.
Hắn tự mình phong ấn nàng vào bên trong tử môn, từ nay về sau, nàng bên trong tử môn vĩnh không thấy ánh mặt trời, thân thể hóa thành ma mạch.
Đạm Đài Tẫn phất tay áo, không còn nhìn tử môn nữa, đi ra khỏi cấm địa.
Hắn nhìn về phía không trung: “Bọn chúng tới.”
*
Tự Anh đi tới, chẳng biết từ lúc nào, Huyết Nha biến mất không thấy gì nữa, thủ vệ Ma Vực cùng ma các tướng lĩnh tất đã mất tin tức.
Đối với yêu ma tồn tại từ Thượng Cổ mà nói, cảnh tượng này không khác gì so với vạn năm trước.
Tự Anh nhìn những dấu vết còn sót lại, bọn chúng đã tới, thế nhưng Cửu Chuyển Huyền hồi trận hấp thụ linh khí chưa đủ, dù cho có hấp thụ thêm bốn cái hạt châu cũng không đủ để mở ra Cùng Bi.
Nàng ta hiểu rõ.
Ma Thần trước mặt, bọn chúng cho dù nhỏ yếu nhưng hung hãn không sợ chết. Thượng Cổ Ma Thần chết cũng do xem thường bọn chúng.
Nếu toàn bộ bọn chúng liều mình phá hủy Cửu Chuyển Huyền Hồi trận, ma khí cung cấp cho Cùng Bi đạo sẽ không đủ.
Lê Tô Tô bị mang đi, để bọn hắn sớm đánh vào Ma Giới.
Đạm Đài Tẫn lạnh lùng cong môi: “Đối với chúng ta mà nói, bọn chúng đến rất đúng lúc.”
Tự Anh quái lạ nói: “Là Ma Quân cố ý thả bọn chúng vào?” Trách không được, rất nhiều ma tướng thực lực cũng không yếu, sẽ không dễ dàng để người của Tiên môn tiến quân thần tốc như thế.
Đạm Đài Tẫn không phủ nhận, đánh về phía không trung trống rỗng.
Không trung lóe lên gợn sóng, dần dần xuất hiện rất nhiều thân ảnh, cầm đầu là Cù Huyền Tử, phía sau hắn, rất nhiều các trưởng lão râu tóc bạc trắng, từng người thần sắc nghiêm trọng nhìn lấy bọn hắn.
Những đại yêu ma toàn bộ lặng yên không mộn tiếng động xuất hiện bên cạnh Đạm Đài Tẫn.
Ánh mắt Đạm Đài Tẫn rơi vào đám người bên cạnh Cù Huyền Tử.
Bọn họ quần áo xanh trắng, bên hông thêo hình một con cá xăm.
So với các đại năng ở Tiên giới khác, bọn họ phần lớn đều trẻ tuổi, khuôn mặt non nớt.
Đạm Đài Tẫn đảo mắt qua từng người, có sư huynh đã từng dạy hắn ôn tập kinh thư, có sư huynh thì giúp hắn vẩy nước quét nhà, còn có sư tỷ đã từng may cho hắn một bộ quần áo mới.
Bọn họ từng dạy hắn cách đối nhân xử thế, quân tử nhân nghĩa.
Tiêu Dao tông rất yêu quí hòa bình, bây giờ từng ngươi giắt kiếm trên lưng, mắt đỏ vành vành nhìn hắn, hận không thể gϊếŧ hắn cho hả giận.
Đạm Đài Tẫn đã sớm biết, một khi gϊếŧ Triệu Du Tiên Quân, liền sẽ có ngày hôm nay.
Cầm đầu là Tàng Hải.
Nam tử ngày xưa từng cười ha hả giống như Phật Di Lặc, giờ đây nắm chặt nắm đấm nhìn hắn.
Đạm Đài Tẫn nói: “Sư huynh, đã lâu không gặp.”
Người này, từ khi hắn được cứu lên từ dòng sông Quỷ Lệ, là Tàng Hải đã đích thân khoét thịt thối cho hắn, mỗi ngày cẩn thận từng li từng tí bôi thuốc cho hắn, quan tâm hắn cả một trăm ngày lẫn đêm.
Tàng Hải nói liên miên lải nhải nói chuyện với Đạm Đài Tẫn, coi Đạm Đài Tẫn như một phàm nhân, mỗi ngày đều không chối từ vất vả nấu cơm cho hắn.
Đây đều từng là đồng môn của hắn.
Đã từng cùng vụиɠ ŧяộʍ nhậu nhợt, cùng quỳ ở Tư Quá Nhai, cùng nhai luyện vỡ luyện kiếm.
Nhiều năm qua, bọn họ chính là “Kim Lan An” thứ hai của hắn.
Tàng Hải là người mềm lòng nhất trong số đó, nhưng hôm nay cũng chỉa mũi tiên kiếm vào Đạm Đài Tẫn.